Bí Thư Trùng Sinh
Chương 137 : Làm quan không tác chủ cho dân thì không bằng về nhà bán khoai lang
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân đang nói những lời tâng bốc mà thiếu chút nữa không bực đến mức chết ngất, hắn tìm đến Vương Tử Quân chính là muốn đẩy khổ sở này đi, bây giờ thì tốt, đối phương không đợi mình mở miệng đã chặn họng rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt âm trầm của Triệu Liên Sinh, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi biết rõ chuyện này có hơi căng, nhiệm vụ quan trọng, trách nhiệm lớn, nhưng càng là hạng mục như vậy thì càng cần đồng chí trưởng thành lão luyện đến chủ trì công tác, anh đã vất vả nhiều, đợi đến khi hoàn thành hạng mục, tôi sẽ nhất định thỉnh công cho anh.
Vương Tử Quân nói như vậy thì Triệu Liên Sinh thật sự không dám nói vì mất hết mặt mũi, tất cả lý do đều không còn, tất cả chỉ còn lại sự buồn bực.
- Bí thư Vương, nếu đã như vậy thì tôi đi trước.
Triệu Liên Sinh âm trầm đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong miệng càng thầm mắng tên khốn xảo quyệt kia, nhưng đúng lúc này thì máy nhắn tin của hắn chợt vang lên.
- Họ Triệu kia, đi đến gặp mặt cũng không được, cho ra một câu trả lời thuyết phục, cứ trốn tránh như vậy làm gì?
Dù không ghi danh nhưng Triệu Liên Sinh vẫn biết rõ đây là kẻ nào nhắn tin đến, hắn nghĩ đến tình huống đối phương cứ mãi quấn lấy mình mà thật sự vừa sợ vừa bực.
- Bốp!
Triệu Liên Sinh tát mạnh vào miệng mình, sau đó lẩm bẩm:
- Ai bảo lắm mồm.
Nhưng khi tay của Triệu Liên Sinh vừa đập lên miệng thì đúng lúc Vương Tử Quân cầm ly trà từ trong phòng đi ra, khi thấy Triệu Liên Sinh đang tát chính mình, Vương Tử Quân dùng giọng giật mình và quan tâm nói:
- Chủ tịch Triệu, anh đây là...
Triệu Liên Sinh thấy Vương Tử Quân đi ra, vẻ mặt lúng túng, hắn tranh thủ thời gian mở miệng giải thích:
- Bí thư Vương, đây...À, tôi có hơi đau răng...
- Đau răng cũng là căn bệnh không thể xem thường, chủ tịch Triệu cần phải tranh thủ uống thuốc, nếu không sẽ phát bệnh...
Tiền thiếu gia có thể nói là mang đến nhiều trò tra tấn với Triệu Liên Sinh, cũng không phải chỉ đơn giản là đau răng, sau khi gọi điện thoại nhiều lần mà không có kết quả thì có một hôm xe của bí thư Tiền dừng lại trong ủy ban xã, nhưng bước xuống xe không phải là bí thư Tiền, chính là Tiến thiếu gia.
Dù Triệu Liên Sinh ngàn lần không muốn cũng khó thể nào trốn tránh được, vì vậy đành phải xấu hổ chường mặt ra gặp Tiền thiếu gia.
- Anh Triệu, không ngờ anh cũng rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Tiền thiếu gia ngồi xuống bên bàn làm việc của Triệu Liên Sinh rồi dùng giọng trêu tức nói.
Triệu Liên Sinh tuy cảm thấy rất phiền chán nhưng dù sao cũng là một người đanh đá chua ngoa trong thể chế, hắn biết rõ lần này Tiền thiếu gia đến không có ý gì tốt, thế là hắn tranh thủ nở nụ cười dùng giọng khiêm tốn nói:
- Ôi, huynh đệ, cũng đừng chê cười anh Triệu trợn mắt làm việc, bận đến mức tối mặt tắt đèn, cũng sớm mệt chết đi được, nào có thời gian được nhàn nhã?
- Ôi, anh Triệu, bố thường hay phê bình tôi chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm cho ra hồn, nhưng ông ấy thật sự không thích thái độ cuộc sống của tôi. Tôi nói với anh những lời thế này, mong anh cũng đừng nói lại với bố tôi, nếu không ông ấy sẽ cho tôi biết tay. Mà anh cũng nên giúp đỡ anh em, cũng cho tôi có cơ hội nở mặt nở mày chứ?
Triệu Liên Sinh nhìn gương mặt cực kỳ chính thức của Tiền thiếu gia, hắn thầm nghĩ, trời ạ, chỉ bằng vào thái độ và cách làm việc của anh thì thật sự không ai yêu mến cho nổi, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Điều này...Thời đại này ai cũng đi về phía trước, tư tưởng con người cũng đã ngày càng đổi mới, bí thư Tiền không thích cậu làm như vậy, thuần túy chỉ là có chút khác biệt về chính kiến và tư tưởng, đúng, chỉ là như vậy mà thôi, không gì hơn.
- Anh Triệu quả nhiên có văn hóa, khó trách ông cụ trong nhà đã nhiều lần ra sức đưa anh lên vị trí bí thư xã. Vì muốn chúc mừng anh Triệu, tôi đã cố ý chuẩn bị một chiếc tivi màu, đã đưa đến nhà anh.
Tiền thiếu gia nói như nước chảy mây trôi, thế nhưng Triệu Liên Sinh lại liên tục xê dịch mông trên ghế.
Thấy Tiền thiếu gia tỏ ra vô lễ ngạo mạn, một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng Triệu Liên Sinh, nhưng vừa mới nổi giận thì đã tan biến sạch, vì hắn cảm thấy mình không thể nào đắc tội được Tiền thiếu gia.
Chỉ là một chiếc tivi đưa đến nhà làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy giống như một quả bom hẹn giờ, làm cho tâm thần của hắn khó thể nào tập trung. Đúng lúc hắn chuẩn bị mở miệng từ chối thì Tiền thiếu gia đã đứng lên nói:
- Anh Triệu, huynh đệ tôi đây đến cổ động anh, cũng mong anh không làm tôi thất vọng.
Tiền thiếu gia vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.
Lúc này Triệu Liên Sinh thật sự không biết làm sao cho phải, hắn thật sự không muốn giao công trình cho Tiền thiếu gia, dù sao thì ánh mắt sắc bén của Vương Tử Quân vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nếu để đối phương điều tra ra vấn đề, như vậy đừng nói là Tiền thiếu gia, ngay cả chính hắn cũng khó thể nào ăn cho hết.
Nhưng hậu quả đắc tội với Tiền thiếu gia cũng đủ làm cho trái tim của Triệu Liên Sinh trở nên băng giá, khi thấy Tiền thiếu gia sắp bước ra khỏi phòng, hắn nhanh chóng chạy theo.
Khi hai người ra khỏi cửa thì đúng lúc thấy Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh xe của Tiền Học Bân và nở nụ cười thản nhiên, Tiền thiếu gia không có ấn tượng gì với Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu. Khi hắn thấy có một kẻ đang nhìn chằm chằm vào xe mình như ruồi bọ, hắn quát lên:
- Nhìn cái gì vậy? Đứng sang một bên.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Tiền thiếu gia, sau đó hắn vẫy vẫy tay với bảo vệ đứng cách đó không xa, lại nói:
- Đây là xe của bí thư Tiền, anh đứng đây canh giữ thật kỹ cho tôi, nếu bí thư Tiền đến đây không có xe quay về, tôi sẽ hỏi tội anh.
Vương Tử Quân nói rồi đi về phòng làm việc của mình.
Tiền thiếu gia thấy Vương Tử Quân bước đi ung dung thong thả, trong lòng thầm buồn bực vì tên khốn này không biết từ đâu nhảy ra, nhưng hắn gần đây đã quen kiêu ngạo ngang ngược, hắn cũng không quan tâm, chỉ cười lạnh một tiếng rồi cầm chìa khóa đi về phía chiếc Santana.
- Đồng chí, anh không thể tiếp cận chiếc xe này.
Lúc này ở một gian phòng trong quán ăn có sáu người ngồi quanh bàn, là một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món rượu thịt, chính giữa bàn còn có một tô thịt chim trĩ rất lớn.
- Triệu đại ca, ly này tôi xin mời anh.
Mạnh Đại Hổ dùng tay xoa xoa dầu mở, sau đó lớn tiếng nói với Triệu Tứ Dược.
Triệu Tứ Dược yên tâm thoải mái ngồi ở vị trí chủ vị, thấy Mạnh Đại Hổ mời rượu thì trong lòng có chút xem thường nhưng vẫn khẽ nâng ly nói:
- Đại Hổ, huynh đệ chúng ta uống cạn ly.
Bốn tên khác đang dùng cơm nghe được lời đề nghị của Triệu Tứ Dược thì cũng nhanh chóng nâng ly lên, đối với năm anh em bọn họ thì lời nói của Triệu Tứ Dược hầu như là thánh chỉ.
- Triệu đại ca, hôm nay thật sự quá sảng khoái, tên bí thư kia thì có năng lực gì, chỉ cần Triệu đại ca mở miệng, như vậy cứ chờ mà xem, anh em chúng tôi dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.
Mạnh Đại Hổ vừa nói vừa cầm lấy một đùi chim trĩ lên nhai nuốt.
Triệu Tứ Dược căn bản xem thường đám người lỗ mãng này, nhưng loại người này cũng có chỗ tốt, chỉ cần cảm thấy mình tốt, bọn họ sẽ cực kỳ trượng nghĩa, ngay cả trái tim cũng giao cho anh. Trước mắt chính là thời điểm Triệu Tứ Dược ra tay giúp đỡ Triệu Liên Sinh, hắn mới ra tay lợi dụng anh em Mạnh gia, hắn coi như tra thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân, lại đảm bảo không đi quá giới hạn.
Triệu Tứ Dược uống cạn ly của mình rồi thản nhiên nói:
- Đại Hổ, chuyện này cậu nhất định phải nắm chắc, không cần phải ra tay trước, tôi nhắc nhở các cậu vài câu, chỉ cần các cậu không ra tay đánh người, như vậy bọn họ sẽ không có cách nào với các cậu.
- Triệu đại ca, anh cứ yên tâm, chúng tôi rất biết cách kìm chế. Tuy anh em chúng tôi thường hay dùng nắm đấm để giải quyết sự việc, nhưng có những chuyện không thể dùng vũ lực để giải quyết cho được, làm không tốt sẽ phải chịu thiệt, điều này anh em cũng hiểu.
Mạnh Nhị Hổ đang buồn bực dùng cơm, hắn chợt ngẩng đầu lên dùng giọng nghiêm trang nói.
- Nhị Hổ nói đúng, nên làm như vậy. Những ngày này tên họ Vương kia không dám gây náo động, cũng nên cho hắn biết xã Tây Hà Tử này là do ai định đoạt.
Triệu Tứ Dược nói rồi lại nhấp một ngụm rượu rồi đặt lên bàn.
- Đúng vậy, nên cho tiểu tử kia biết kết cụ khi đắc tội với ngài.
Ngũ Hổ Mạnh gia nghe được lời của Triệu Tứ Dược, bây giờ cảm đám lên tiếng phụ họa.
Trong lúc mọi người nâng ly cạn chén thì đám Ngũ Hổ Mạnh gia đều ăn uống no say, sau khi Triệu Tứ Dược kiên trì tính tiền thì anh em Mạnh gia thật sự xem Triệu Tứ Dược là đại ca, nhiệt tình mời đồn trưởng Triệu nếu không có việc gì thì đến chiều về nhà chơi.
Đợi năm anh em Mạnh gia đi xa, Triệu Tứ Dược cũng nhàn nhã đi về một hướng khác. Sau khi đi được cả cây số thì Triệu Tứ Dược chậm rãi đứng lại, lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy đến.
- Tứ Dược, thế nào rồi?
Triệu Liên Sinh thò đầu ra trên ghế lái.
- Đại ca, em làm việc mà anh chưa yên tâm sao? Ngũ Hổ Mạnh gia đã được em xử lý tốt.
Triệu Tứ Dược lên xe rồi dùng giọng nhẹ nhàng thản nhiên nói.
- À, như vậy cũng tốt, cậu nuôi vài tên này cũng có thể dùng để náo loạn, phải làm cho gà bay chó chạy mới có lợi cho chúng ta.
Triệu Liên Sinh dùng giọng oán giận nói, trên mặt lại không có vẻ chán chường như trước.
Triệu Tứ Dược gật đầu nói:
- Đại ca, nếu đã xảy ra chuyện này, dù Vương Tử Quân có tình nguyện hay không, tôi cảm thấy đối phương sẽ vận dụng lực lượng của đồn công an, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Triệu Tứ Dược giống như hiểu rất rõ về anh em Mạnh gia, đừng nghĩ bọn họ vỗ ngực ầm ầm, chỉ cần bắt về đồn là sẽ biến thành một đám nhu nhược, chịu không được vài ba lời dọa nạt và vài cái tát. Nếu để người ta bắt đi hỏi cung, sợ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo, vậy cũng phiền toái.
- Vận dụng người của cậu bắt người thì tốt, nếu hắn dám làm thế thì tôi càng vui sướng hơn.
Triệu Liên Sinh nói rồi móc ra một cái danh thiếp đưa cho Triệu Tứ Dược:
- Cậu xem đây là cái gì?
- Phóng viên Trần Vân Phàm của báo đô thị mới.
Triệu Tứ Dược khẽ ghi nhớ vài chữ này, đồng thời cũng nhớ những con số điện thoại bên dưới, sau đó hắn chợt hiểu ý của Triệu Liên Sinh, trong lòng không khỏi cảm thán:
- Đại ca, nếu dùng tốt thì chúng ta có thể cho tên họ Vương kia biết tay, tôi dù không cần chức đồn trưởng cũng phải lột một lớp da của hắn ra.
- Thế thì không nên, chúng ta không nên hy sinh vô vị. Tứ Dược, cậu cứ theo sát tình hình, tôi còn phải đi học tập vài ngày.
Triệu Liên Sinh nói rồi khẽ vỗ vai Triệu Tứ Dược, bộ dạng anh em thật mật.
Triệu Tứ Dược không phải kẻ ngu, trong lòng tất nhiên sẽ biết rõ tâm tư của Triệu Liên Sinh. Sự việc đã đến nước này, cũng không còn cơ hội đứng vào hàng ngũ, chỉ có thể đi bước một mà thôi.
- Tin tưởng lúc tôi quay lại thì xã Tây Hà Tử sẽ thay đổi lớn.
Triệu Liên Sinh lái xe không khỏi tươi cười nói.
Sự kiện xảy ra ở xã Hậu Truân nhanh chóng rơi vào tai đám cán bộ xã, những người mẫn cảm thì thấy sắp có bão tố bùng lên, thế là bầu không khí ủy ban xã càng thêm nặng nề.