Bí Thư Trùng Sinh
Chương 138 : Dù có mất chức cũng không chịu xử lý
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Sự việc ở xã Tây Hà Tử nhanh chóng đã truyền khắp huyện Hồng Bắc, đám cán bộ lãnh đạo từ trên xuống dưới ở huyện Hồng Bắc đều cực kỳ chú ý đến sự kiện này. Công ty lương thực chính là hạng mục cực lớn mà toàn thành phố Giang Châu đều chú ý, vì vậy mà những lời bất lợi với Vương Tử Quân liên tục được truyền đi khắp các cơ quan.
- Vương Tử Quân còn quá trẻ, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốn sức, những chuyện thế này nên để cho các cán bộ có năng lực và kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú đi làm, đỡ đến lúc đập bể nồi thì tình huống rất khó khăn...
Những câu nói như thế này xuất hiện giống như một căn bệnh ôn dịch, liên tục lan tràn khắp huyện.
Nghe nói phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân nghe được những tin đồn thế này thì khẽ gật đầu, dù không phát biểu điều gì nhưng lại tỏ ra chấp nhận. Mà phó bí thư quản lý khối tư pháp là Hồng An Trạch thì lại trịnh trọng lên tiếng ở hội nghị thường ủy, nói rằng đó là hạng mục lớn nhất của cả huyện trong năm nay, hôm nay rơi vào cục diện này, tuy những tin tức trời ơi kia không đáng sợ nhưng cũng đủ làm cho huyện ủy và chính quyền coi trọng, chúng ta cần hải nhìn vào mặt có lợi cho công tác, lại xuất phát từ góc độ bảo vệ các đồng chí trẻ tuổi để xử lý cho tốt.
Dù phó bí thư Hồng nói vô cùng có kỹ xảo nhưng người ta chỉ cần nghe qua là biết có ý gì.
Tôn Lương Đống là bí thư huyện ủy, sau khi nghe thư ký của mình nói ra những tin đồn đang lan tràn khắp huyện thì chau mày rồi mắng một câu:
- Miếu nhỏ thích gió lớn, nước cạn muốn đong nhiều.
Bí thư huyện ủy không tỏ thái độ nhưng cũng không vì vậy mà sự kiện trở nên yên tĩnh, xã Tây Hà Tử là trung tâm của gió bão, tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng.
- Bí thư Vương, trong huyện có truyền ra câu nói, nói anh còn trẻ, kinh nghiệm công tác nông thôn không đủ, muốn cho một đồng chí có kinh nghiệm hơn đến cầm lái thay cho anh, lại điều anh đến làm trưởng phòng văn hóa.
Cừu Gia Thành nâng ly trà đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt quyển văn kiện trên tay xuống bàn, sau đó cười nói:
- Ai sau lưng mà không nói người này nọ? Không bị nói này nọ? Cứ để bọn họ nhiều chuyện, chúng ta xử lý chuyện của mình thôi là được.
Cừu Gia Thành nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy thả lỏng hơn, nhưng cũng không phải không có chút lo lăng, vì hắn cảm thấy chuyện này cũng không thể không xảy ra.
Bây giờ xã Tây Hà Tử thật sự là một mâm cổ, người nào mà chẳng biết một khi xây dựng xong hạng mục công ty lương thực thì Tây Hà Tử sẽ trở thành một trọng điểm được huyện chú ý, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải quan tâm.
Một cán bộ muốn được đề bạt thì trước tiên phải nhận được sự quan tâm chú ý của lãnh đạo, nếu anh có năng lực mà chỉ là rồng ẩn mình, như vậy ai thèm dùng? Hơn nữa trong thể chế có một quy định bất thành văn, đó là qua tuổi ba mươi lăm thì cơ bản rất khó đề bạt. Nói dễ nghe thì là đề bạt cán bộ cần trẻ hóa, nói khó nghe thì tính mạng chính trị đã đến điểm dừng.
Nếu như mình không tranh thủ phô bày, đợi đến khi lãnh đạo phát hiện được mình là nhân tài, sợ rằng đến khi đó sẽ chẳng còn gì. Vì vậy người nào trong quan trường cũng hiểu một quy củ thông tục nhưng dễ hiểu: Nếu có thể làm lãnh đạo thì cứ tiếp tục làm tốt công tác lãnh đạo, làm tốt cũng không bằng làm cho đẹp. Vị trí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử luôn được đám lãnh đạo trên xuống dưới chú ý cao độ, nếu như thao tác tốt thì một hai năm sau tiến lên cấp phó huyện cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhảy lên hái đào, bốn chữ này tuy nói ra không dễ nghe nhưng lại rất có tính thực dụng trong quan trường, Cừu Gia Thành sợ Vương Tử Quân bất bình nổi nóng, cũng là có tư tâm. Những tháng Vương Tử Quân đến xã Tây Hà Tử, vị trí của Cừu Gia Thành càng lúc càng nặng, hơn nữa bây giờ ở xã chỉ có một mình hắn là phó chủ tịch, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không có, bước tiếp theo hầu như có thể dễ dàng tiến lên làm phó bí thư.
Trương Nhị Cẩu cũng xem như là một người linh hoạt, khi thấy bí thư Mạnh nổi nóng thì cũng nhanh chóng thu lời, không tiếp tục lên tiếng. Đám cán bộ thôn thấy bí thư Mạnh đã có chuẩn bị như vậy thì cũng đều cho ra quyết định của riêng mình.
Một lát sau Vương Tử Quân đưa theo phó bí thư Trương Dân Cường, phó chủ tịch xã Cừu Gia Thành đi vào phòng họp tiến lên đài chủ tịch, thư ký đảng ủy xã là Chu Thường Hữu chờ ba vị ngồi xuống thì bắt đầu điểm danh.
Vương Tử Quân phất tay nói:
- Không cần điểm anh, tôi tin tất cả cán bộ xã Tây Hà Tử đều là cán bộ tốt.
Chu Thường Hữu vừa nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không tiếp tục điểm danh, mà đám cán bộ thôn cũng dừng nói chuyện.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Dân Cường, tỏ ý Trương Dân Cường có thể bắt đầu được rồi. Đây cũng là trình tự bình thường của hội nghị, lãnh đạo nói chuyện cũng cần người chủ trì, mà Trương Dân Cường chính là một người chủ trì trên tất cả các cuộc hội nghị dù lớn hay nhỏ.
Nhưng còn không đợi Trương Dân Cường kịp mở miệng, bí thư Mạnh ném điếu thuốc xuống đất, sau đó đứng lên thật mạnh nói:
- Bí thư Vương, hội nghị hôm nay nếu ép tôi phải nói chuyện rõ ràng với anh em Mạnh gia, tôi trước tiên nói rõ với anh, tôi cũng không có biện pháp nào khác.
Vẻ mặt Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành ngồi bên cạnh Vương Tử Quân đều biến đổi, bọn họ tất nhiên biết rõ mục đích Vương Tử Quân mời họp lần này, cũng không ngờ hội nghị còn chưa kịp bắt đầu thì vị bí thư chi bộ kia đã bỏ gánh.
Làm sao bây giờ, trực tiếp cách chức sao? Nhưng sau khi cách chức thì ai có thể gánh vác trách nhiệm? Đây chính là vấn đề khó khăn. Đám cán bộ thôn đều có liên quan đến các gia tộc, nếu đối phó với bọn họ thì cần chú ý đến sách lược.
Tuy hai người cũng có biện pháp hóa giải, nhưng lúc này nhân vật chính lại là Vương Tử Quân, hai người bọn họ trầm ngâm nhìn về phía Vương Tử Quân, để xem bí thư Vương có dặn dò gì không.
- Vị này là bí thư Mạnh sao? Xin anh yên tâm, hôm nay chúng ta không bàn về chuyện của năm anh em Mạnh gia.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên rồi thản nhiên nói.
"Không phải chuyện của anh em Mạnh gia?"
Vương Tử Quân vừa nói xong thi đám cán bộ thôn đều ngây người, dù là Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng chợt sững sờ.
"Bí thư muốn làm gì?"
Bí thư Mạnh cũng không ngờ bí thư sẽ làm như vậy, thế cho nên thật sự không biết phải làm sao, nhưng lão dù sao cũng là bí thư chi bộ có kinh nghiệm phong phú, lão tranh thủ thời gian cười cười rồi ngồi xuống.