Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1460 : Giang hồ càng già thì gan càng nhỏ
Ngày đăng: 02:28 19/04/20
Triệu Dũng không biết khi mình đang suy nghĩ vẩn vơ thì Chử tiên sinh đang đi đến một phòng khách rộng trăm thước vuông. Lúc này trong phòng có ba bốn người, bọn họ đang trò chuyện với nhau, khi thấy Chử tiên sinh đi vào thì đám người kia đều đứng lên.
Nếu như có Vương Tử Quân ở chỗ này, hắn nhất định sẽ tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Nơi đây có phó cục trưởng cục công an tỉnh Mâu Quang Chi, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Hà Duyên Cường, phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Đồ Thăng Khuê.
Những người này căn bản không phải là hạng người dễ chịu phục, khi thấy người đàn ông kia đi vào thì cả đám trở nên cực kỳ cung kính, không phải là bọn họ giả vờ, chủ yếu là một cảm giác kính sợ phát ra từ đáy lòng.
- Giám đốc Chử, hôm nay tôi vừa vặn nhận được hơn mười cân kỳ nhông, tôi đã cho người đi hầm cách thủy rồi.
Hà Duyên Cường chờ giám đốc Chử ngồi xuống thì cười tủm tỉm nói.
Giám đốc Chử cười cười nói:
- Cục trưởng Hà làm vậy là hơi quá tay, chúng ta chỉ có vài người thì sao ăn hết được nhiều như vậy? Thôi thì làm một cân thì hơn. Ông cụ nhà tôi luôn tiết kiệm, tôi là con cháu, tất nhiên cũng không nên phá vỡ quy củ của các bậc tiền bối được.
- Giám đốc Chử nói rất đúng, anh xem trí nhớ của tôi chưa gì đã kém rồi.
Hà Duyên Cường vỗ vỗ đầu của mình rồi nở nụ cười tự giễu nói:
- Nhưng bây giờ thật sự là có chút chuyện, tôi còn phải đi tham gia học tập, hì hì...
Vẻ mặt giám đốc Chử không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại trở nên âm trầm. Sau khi nhìn thoáng qua gương mặt Hà Duyên Cường, hắn thản nhiên nói:
- Học tập là chuyện tốt, không đi học thì sao có thể cầu tiến được?
- Giám đốc Chử, nhưng họ Vương kia căn bản không muốn cho tôi cầu tiến.
Hà Duyên Cường vừa cầm bình rót nước cho giám đốc Chử vừa dùng giọng oán hận không thôi nói.
- Phải vậy không?
Giám đốc Chử nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Có một số việc không phải do hắn ta định đoạt, mọi người nói xem có đúng không?
Hà Duyên Cường vừa định mở miệng thì điện thoại của giám đốc Chử đã vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt càng thêm bình thản. Hắn phất phất tay với những người đang ngồi rồi cười nói:
- Mẹ, có chuyện gì thế?
- Ngôn Huy, con đang làm gì vậy? Hôm nay bố con về nhà dùng cơm, con cũng không về sao?
Vương Tử Quân vừa phân phó vừa xem xét một tờ báo khác.
Du Giang Vĩ căn bản không dám chậm trễ, hắn cầm tờ báo rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân để gọi điện thoại. Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, chợt thấy vẻ mặt bí thư Vương tiếp tục trở nên âm trầm.
Tờ báo buổi sáng của thành phố Đông Hồng cũng có đưa tin một vụ việc phạm pháp, là một vụ án cầm dao cướp bóc. Sau khi người mất của tiến hành báo án, mười phút sau công an mới đến. Nếu so với bản tin vừa rồi, bài viết này càng thêm sắc bén, nó không những tiến hành phê bình đám công an đến quá chậm, hơn nữa còn nghiêm khắc nói rõ bây giờ những vụ án liên tục xảy ra ở thành phố Đông Hồng, làm cho nhân dân cảm thấy mất an toàn, nhiều người dân thành phố buổi tối không dám đi ra ngoài đường.
Lại là thành phố Đông Hồng! Vương Tử Quân đọc qua các tờ báo, trên cơ bản chỉ cần là báo chí địa phương thì có đưa tin về vụ án có liên quan đến thành phố Đông Hồng. Tuy những vụ án này không lớn, thế nhưng kết hợp lại cùng một chỗ sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, tuy những bài viết kia giống như không liên quan, thế nhưng hắn cảm nhận được hương vị của một âm mưu. Trước kia tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng thật sự rất loạn, thế nhưng báo chí ít đưa tin, bây giờ lại có nhiều báo đưa tin về thành phố Đông Hồng.
Cục công an thành phố Đông Hồng chính là đơn vị phải phụ trách khi có những nhân tố không ổn định phát sinh. Người cần được truy cứu trách nhiệm đầu tiên chính là vị phó cục trưởng thường vụ Đoạn Văn Đống đang chủ trì công tác cục công an thành phố Đông Hồng.
Đoạn Văn Đống là người được ai đề cử để tiến tới đá đít Hà Duyên Cường? Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những vấn đề này, thế là đầu óc càng hoạt động mạnh mẽ.
Xem ra đây là nguy cơ đầu tiên của mình sau khi đến công tác ở tỉnh Nam Giang. Sau khi suy tư giây lát thì Vương Tử Quân thầm cho ra kết luận như vậy. Sau khi cho ra kết luận, hắn cũng không căng thẳng, không sợ hãi, lại sinh ra chút hưng phấn.
Trong đầu Vương Tử Quân đang hiện ra những lời mà trước đó Diệp Thừa Dân đã mở miệng nói. Diệp Thừa Dân có loáng thoáng nhắc đến tin tức tỉnh Nam Giang có tồn tại những nhân tố không ổn định, nhưng rốt cuộc là ai thúc đẩy những thứ này thì Diệp Thừa Dân không mở miệng nói ra. Vương Tử Quân cảm thấy với vị trí hiện tại của Diệp Thừa Dân, căn bản không cần che giấu với mình, bây giờ đối phương không lên tiếng, rất có thể là vì Diệp Thừa Dân căn bản cũng không biết những người đó là ai.
Xuất hiện dù sao cũng tốt hơn so với núp trong bóng tối, Vương Tử Quân gõ mạnh lên bàn rồi lại ngồi sau bàn làm việc của mình. Một tờ giấy trắn đã bị bôi đen chỉ sau một lúc, những đường mực kia giăng ra khắp nơi, cuối cùng không còn một vị trí nào có màu trắng.
Nếu chỉ dựa vào Đoạn Văn Đống thì căn bản là không thực tế, dù sao thì Hà Duyên Cường cũng là người công tác lâu năm trong cục công an thành phố Đông Hồng, nếu muốn rút toàn bộ người của Hà Duyên Cường ra khỏi đơn vị trong thời gian ngắn là không thể.
Cần phải có một phương pháp khác, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn cầm điện thoại lên.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, bên kia vang lên tiếng cười vang dội:
- Cậu Tử Quân, cậu gọi điện thoại cho tôi, có phải có việc gì không?
Vương Tử Quân hàn huyên vài câu với người kia trong điện thoại, sau đó cười nói:
- Anh, chỗ này của em có chút chuyện, hy vọng anh giúp đỡ một chút.
Đoạn Văn Đống cảm thấy miệng mình mỏi nhừ, cảm giác hưng phấn kích động khi chủ trì công tác đã biến mất không còn. Hắn nhìn những bản tin trên báo, căn bản sinh ra cảm giác muốn nổi điên.
Lúc này mới hơn mười ngày nhưng lại sinh ra vài chục vụ giết người, tuy những vụ này có lớn có nhỏ, thế nhưng báo chí đưa tin thì đổ sự việc lên đầu sóng ngọn gió. Chỉ sau một lát đã có bốn năm vị lãnh đạo thành phố gọi điện thoại đến, tỏ ra rất bất mãn với công tác của cục công an thành phố.
Mặc dù lời nói của lãnh đạo rất ẩn giấu, thế nhưng căn bản cũng biểu hiện rõ cảm giác bất mãn của mình, điều này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn là người nhiều năm công tác trong lực lượng công an, hắn dù biết vấn đề ở đâu thế nhưng vô tình không có đủ thời gian giải quyết.