Bí Thư Trùng Sinh
Chương 147 : Cương vị ghẻ lạnh
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
"Bút ký?"
Vương Tử Quân khẽ động, hắn lập tức nhận lấy quyển sổ được bọc bằng da kia. Bút ký được viết từ đầu năm, khi đó Vương Tử Quân còn chưa đến công tác, phần lớn là những việc vặt thông thường, bên trong còn có những gút mắc giữa bí thư cũ và Triệu Liên Sinh.
Vương Tử Quân lật qua vài trang thì thấy ngày mình vung tay nắm bắt Lý Tam thái, Tả Vận Xương viết: "Bí thư Vương chợt phát lực làm cho tôi cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này cũng không dễ dàng bị người ta nắn bóp, chỉ là thái độ nghé con không sợ cọp này tuyệt đối không thể được, Triệu Liên Sinh là người thâm căn cố đế ở Tây Hà Tử, chỉ sợ sẽ có sai lầm!"
"Quả nhiên giáo viên trong xã bắt đầu náo động, bí thư Vương bị ép lên Lương Sơn, vài trăm ngàn phải lấy đâu ra? Từ đâu tới?"
"Không ngờ bí thư Vương lại có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy, còn làm cho Lưu Căn Phúc bị nắm bắt, thật sự là quá sảng khoái nhân tâm. Nghĩ đến gương mặt kinh hoàng khi quay về xã của Triệu Liên Sinh, tôi chợt cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này nhất định sẽ làm cho xã Tây Hà Tử biến đổi!"
"Ngày 25 tháng 9, con tôi đã quay về, tôi và nó trò chuyện rất vui vẻ, nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của con sau khi tốt nghiệp, tôi biết rõ nó đang gặp phải phiền phức vì chưa kiếm được công tác. Ôi, những năm nay con cái thi đại học phải xem vào thực lực, nhưng đến lúc tìm việc lại phải làm cha mẹ phải liều mạng!"
"Ngày 26 tháng 9, Tả Minh nói cho tôi biết, bạn gái từ khi còn học đại học thấy nó tốt nghiệp không có việc làm thì nói lời chia tay. Ôi, thật sự là xin lỗi con trai!"
"Ngày 30 tháng 9, tôi đi tìm Phùng Tự Lập, mua hai chai rượu, hai cây thuốc, mất hơn hai trăm đồng để làm quà cáp cho người ta, nhưng đến tặng cũng phải nhìn vẻ mặt, cũng không có kết quả, xem ra những năm nay muốn làm được việc cũng không dễ.
"Ngày 5 tháng 10, đưa đến cho Phùng Tự Lập hai thùng dầu lạc, tuy trên mặt đối phương có nụ cười miễn cưỡng nhưng rõ ràng vẫn cách biệt một trời một vực. Là bạn cùng lớp với nhau mà khác biệt quá lớn, ôi, vì con trai mà cầu người chứ không dám dọa người, xem như tự an ủi mình!"
"Ngày 13 tháng 10, bí thư Vương đưa về xã hạng mục cải tạo hai mươi điểm trường tiểu học trong xã, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, nghĩ đến những ngôi trường cũ nát trong xã mà trong lòng ai cũng an tâm hơn. Nếu bí thư Vương đã giao khối công tác này cho tôi, như vậy tôi sẽ không để cho lãnh đạo thất vọng, nếu không thì thật sự là xin lỗi lương tâm.
"Ngày 18 tháng 10, hôm nay con trai chưa dùng cơm, cô bé kia lại tìm đến, hỏi xem đã tìm được công tác trong huyện chưa, như vậy cũng tốt để nói một câu thỏa đáng với gia đình. Tôi nhìn con trai và cô gái kia, cảm thấy mình vô năng. Anh Trương của phòng điện lực, con trai chỉ tốt nghiệp trung học nhưng đi công tác ở ủy ban kỷ luật huyện ủy, con mình tốt nghiệp đại học chính quy nhưng không tìm đâu ra công tác, xem ra những năm này con cái đều phải làm cho cha già liều mạng!"
"Tháng 12 đột nhiên Phùng Tự Lập gọi điện thoại cho tôi, nói là Tả Minh đã được sắp xếp vào công tác ở ban xây dựng kinh tế, ngày mai có thể đi làm. Tôi cảm thấy rất vui, giống như chính mình trẻ đi mười tuổi. Sau khi đến báo danh ở huyện ủy thì tôi thiếu chút nữa đã khóc, không phải vì đứa con trai của mình sao?"
"Bây giờ mới hiểu được thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, thì ra còn có cả Tiền Thiếu Phương, hai mươi điểm trường ở xã phải nằm trong tay của hắn. Hắn mở một mặt lưới cho tôi, tôi từ chối ngay tại chỗ, nhưng một câu sau đó của hắn làm tôi xao động!"
"Anh Tả, con người phải có lòng khoan dung và độ lượng, nếu như tôi có thể sắp xếp Tả Minh vào công tác ở văn phòng huyện ủy, tôi cũng có thể làm cho cậu ta phải cuốn gói ngay lập tức!"
"Ngày 21 tháng 12, nghiệm thu xi măng không hợp cách..."
"Ngày 22 tháng 12, chất lượng thép không hợp cách..."
Vương Tử Quân lật quyển sổ ra xem, càng xem tâm tình càng trầm trọng, khi lật đến những trang được viết hai ngày gần đây, lại phát hiện bên trong chỉ ghi "mình không thể tiếp tục như vậy", sau đó chỉ là một mớ dấu chấm.
Đến tờ cuối cùng, Vương Tử Quân thấy bên trên viết: "Bí thư Vương gọi điện thoại đến, có lẽ anh ấy đã phát hiện ra vấn đề, mình không thể tiếp tục để bọn họ tùy ý lừa gạt, mình phải đi gặp Tiền Thiếu Phương, mình muốn gặp hắn, muốn hắn dừng lại, nếu không, dù con trai không có công tác, đời này mình cũng khó sống yên ổn..."
Tả Vận Xương đi gặp Tiền Thiếu Phương, chuyến đi này lại có kết quả là chết trên giương của cô nhân viên gội đầu, đây rõ ràng là một âm mưu. Vương Tử Quân lật qua từng trang mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Bí thư Vương, anh phải làm chủ cho bố tôi, ông ấy đã khổ cực cả đời, đến cuối cùng còn bị người ta ám hại. Tôi từ bỏ công tác của mình, tôi cũng không thể để cho bố tôi phải úp lên đầu mối nhục như vậy để rời khỏi trần thế.
Tả Minh nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, sau đó hắn quỳ ngay xuống đất.
Vương Tử Quân thấy Tả Minh tâm tình kích động, hắn khẽ vỗ vỗ vai của đối phương. Dù Tả Vận Xương không làm đúng chức trách, nhưng Vương Tử Quân rất đồng tình, không chỉ vì Tả Vận Xương chết đi có chút quan hệ với mình, càng là vì kiếp trước mình cũng có những kinh nghiệm tương tự.
- Tả Minh, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời phù hợp.
Vương Tử Quân dìu Tả Minh đứng lên rồi cao giọng nói.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Tả Minh đã khóc đến mức khó coi, hắn nhìn Vương Tử Quân có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, lại nuốt lời vào họng.
- Tả Minh, cậu ăn cơm chưa? Người sắt cũng phải dùng cơm, nếu như cậu cứ đau thương như vậy, mẹ cậu mà thấy được cũng rất đau lòng. Nhanh lên, giữ vững tinh thần, sau này cậu sẽ là chỗ dựa của mẹ mình.
Vương Tử Quân khẽ lên tiếng trấn an.
Tả Minh thật sự rất cảm kích, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó lau nước mắt dùng cơm.
Vương Tử Quân tiễn chân Tả Minh, sau đó lại đi xe về phía huyện ủy.
Cửa phòng làm việc của bí thư Tôn Lương Đống khóa chặt, lúc này cũng không biết bí thư đang dùng cơm với vị lãnh đạo nào, Vương Tử Quân nhắn tin vào số máy thư ký của Tôn Lương Đống, đã nhận được câu trả lời thuyết phục là sắp quay trở lại.
Bí thư huyện ủy quay trở lại ngay, thời gian có thể là dài có thể là ngắn, không cai có thể truy cứu được. Vương Tử Quân chờ một giờ thì mới thấy bí thư Tôn Lương Đống đi đến phòng với vẻ mặt hồng hào. Thư ký tiến vào gật đầu chào Vương Tử Quân, sau đó pha trà rót nước rồi đi ra ngoài, Tôn Lương Đống ngồi dựa lưng lên ghế rồi nói:
- Bí thư Vương, cậu vội vã tìm tôi, có chuyện gì sao?
- Bí thư Tôn, Tả Vận Xương chết quá kỳ quặc, đây là nhật ký trước khi chết của Tả Vận Xương, tôi cảm thấy trong huyện nên lập tổ chuyên án để điều tra, cũng cho anh ấy một lời an ủi.
Tiền Học Bân dùng giọng vui sướng nói:
- Suy xét đồng chí Vương Tử Quân năng lực công tác mạnh mẽ, có ý nghĩ sửa cũ thành mới, đặt biệt là trên phương diện phối hợp công tác càng không tầm thường, tuy còn trẻ nhưng lại có sở trường và ưu thế mà người ta khó có được. Sau khi trải qua cuộc họp bí thư, quyết định điều đồng chí Vương Tử Quân đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, cấp chính khoa.
Khi Tiền Học Bân nói đến câu cấp chính khoa thì có vài thường ủy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng Tiền Học Bân gần đây rất sĩ diện, thế nên những người muốn cười cũng nhanh chóng che giấu đi.
Năng lực công tác xuất chúng nên đưa vào mặt trận tổ quốc, dù ai cũng biết có chuyện gì xảy ra nhưng có thể làm gì hơn được?
Tạ Xuân Lai nghe được quyết định như vậy thì gương mặt trầm xuống như trời mưa, hắn đang định há miệng lên tiếng, Tôn Lương Đống căn bản không cho hắn cơ hội, đúng lúc Tạ Xuân Lai đứng lên thì lão vung tay nói:
- Tan họp.
Tiền Học Bân là người kẹp cặp đi ra ngoài đầu tiên, những vị thường ủy có quan hệ tốt với Tôn Lương Đống và Tiền Học Bân cũng nhanh chóng đi ngay, bọn họ cầm ly nước đi về phía phòng làm việc của mình.
Tạ Xuân Lai nhìn các vị thường ủy tránh né mình như ôn thần, hắn thầm nghĩ:
"Lần này chỉ sợ Vương Tử Quân gặp phải phiền phức lớn!"
Nói thật là Tạ Xuân Lai rất tán thưởng Vương Tử Quân, nhưng chuyện lần này thật sự làm cho hắn khó nói nên lời, dám vỗ bàn với bí thư huyện ủy, điều này không ai nói nổi.
- Trẻ tuổi cần phải như vậy cũng tốt.
Ngưu Vạn Thần không biết đi đến trước mặt Tạ Xuân Lai từ lúc nào, hắn khẽ nói với Tạ Xuân Lai.
Tạ Xuân Lai khẽ gật đầu, cũng cầm ly nước của mình đi ra khỏi phòng họp.
Trên đời này không có tường chắn hết gió, tin tức Vương Tử Quân bị điều đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc giống như mọc cánh bay khắp các vùng hẻo lánh ở huyện Hồng Bắc, mà xã Tây Hà Tử chính là nơi mà tin đồn đến nhanh nhất.
Khi Vương Tử Quân về xã Tây Hà Tử thì người tiến lên nghênh đón đầu tiên là Chu Thường Hữu, nhưng lúc này nụ cười trên mặt Chu Thường Hữu có chút đông cứng. Hắn dù là cán bộ cấp phó khoa, nhưng nếu không có Vương Tử Quân giúp đỡ, như vậy tương lai rất đáng lo.
- Bí thư Vương, anh cũng không cần phải đặt nặng trong lòng, anh còn trẻ, tuổi trẻ là tư bản, sau này có nhiều cơ hội.
Chu Thường Hữu dùng giọng khôn khan an ủi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã sớm hiểu rõ tất cả nguyên nhân hậu quả, bây giờ nghe được âm thanh an ủi đông cứng của Chu Thường Hữu, hắn cười ha hả nói:
- Thường Hữu, anh làm một vị thư ký đảng ủy xã mà trình độ có hơi thấp, xem ra cần phải học tập thêm.
Chu Thường Hữu không nghĩ đến điều này, Vương Tử Quân bây giờ còn có thể cười thản nhiên như vậy, hắn mấp máy môi muốn nói vài câu nhưng lại phát hiện mình không thể nào nói cho rõ.
- Ôi, bí thư Vương, anh đã quay lại, chủ tịch Triệu đang cần có việc dùng xe. Không phải tôi nói anh, xe này là của ủy ban xã, của tập thể, anh chiếm mọt mình cũng không phải.
Vương Lục Thuận không biết từ đâu chui ra, vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì dùng giọng không khách khí và mỉa mai nói, trong đó cũng có chút coi rẻ, giống như càng có thêm vài phần hả hê.
Sau khi Vương Tử Quân đến xã Tây Hà Tử thì Vương Lục Thuận luôn bị áp chế sít sao, vốn vị trí kinh tế đảng ủy xã là vật trong túi của hắn, nhưng vì Vương Tử Quân mà hắn mất đi cơ hội, lại làm mình gặp phải thất bại.
Vương Lục Thuận tuy vẫn là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, thế nhưng lãnh đạo là thư ký đảng ủy xã, ai chú ý đến một chủ nhiệm như mình.
Tiểu Tào cũng xuống xe, hắn đối mặt với tình huống này có chút không yên. Dù trước nay hắn tích cực dựa vào Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại bị miễn chức, hắn cũng không muốn mất đi cơ hội, nhưng bây giờ muốn chạy đến đứng sau lưng Triệu Liên Sinh cũng không còn kịp nữa rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Vương Lục Thuận, hắn căn bản không quan tâm đến vẻ tiểu nhân của đối phương, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Anh cút đi cho tôi.
- Anh...Anh...Vương Tử Quân, anh nói gì?
Vương Lục Thuận dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân gần đây dịu dàng hòa nhã lại nói ra những lời như vậy.
- Tôi nói anh cút đi ngay, anh cho rằng huyện sẽ điều tôi đi sao? Tôi cho anh biết, chỉ cần điều lệnh chưa xuống một ngày, tôi vẫn là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, tranh thủ thời gian cút đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Vương Tử Quân mỉm cười thản nhiên làm cho Vương Lục Thuận cực kỳ sợ hãi.
Tuy Vương Lục Thuận cảm thấy bây giờ Vương Tử Quân không khai trừ được mình, nhưng hắn nghĩ đến những gì Vương Tử Quân từng làm, trong lòng chợt phát lạnh. Hắn thầm nghĩ cứ đợi đấy rồi chạy về phía phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.