Bí Thư Trùng Sinh
Chương 146 : Hai tay nắm, hai tay đều phải cứng
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Vương Tử Quân vừa nói xong thì phát hiện đầu dây bên kia có chút trầm mặc giống như đã cúp máy.
- Alo...
Vương Tử Quân liên tiếp nói vài tiếng, cuối cùng âm thanh của Tả Vận Xương mới truyền đến:
- Bí thư Vương, ngày mai tôi sẽ đến gặp anh.
Tả Vận Xương nói có gì đó là lạ, Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà thầm nghĩ, chẳng lẽ trong chuyện xây dựng và sửa chữa trường học có vấn đề? Tả Vận Xương có vị trí gì bên trong?
Vương Tử Quân gần đây rất yên tâm với một vị bí thư ủy ban kỷ luật Tả Vận Xương, nhưng bây giờ bộ dạng muốn nói lại thôi của đối phương thật sự làm cho hắn sinh ra chút cảm giác khác thường.
"Ngài mai Tả Vận Xương đến đây, mình dù thế nào cũng phải đích thân xuống giám sát và quan trắc thực địa mới được!"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm.
Chuông điện thoại chói tai vang lên làm cho Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, hắn nhìn thấy bên ngoài vẫn là bóng đêm, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác xấu. Hắn cố gắng áp chế tinh thần bối rối của mình, sau đó cầm lấy điện thoại nói:
- Alo, tôi là Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, không hay rồi, bí thư Tả đã chết.
Chu Thường Hữu ở đầu dây bên kia chợt la lên kinh hoàng.
Tả Vận Xương chết? Vương Tử Quân vừa nghe là đau đầu, ngày mai chuẩn bị nói chuyện, vì sao bây giờ lại tự tử?
- Chuyện gì xảy ra, anh cứ từ từ nói.
Vương Tử Quân trấn định tâm thần và dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Bí thư Vương, vừa rồi đồn công an thị trấn gọi điện thoại đến thông báo, nói là bí thư Tả chết trong một tiệm cắt tóc nhỏ ở phía nam thị trấn.
Chu Thường Hữu ổn định tâm thần, sau đó cũng bình tĩnh lại, hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Chết trên giường một tiểu thư gội đầu.
Tả Vận Xương chết trên gường của một nữ nhân viên gội đầu? Phản ứng đầu tiên của Vương Tử Quân là không đơn giản như vậy, hắn nắm lấy điện thoại một lúc mà không buông. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó phân phó ngay:
- Nhanh chóng bắt liên lạc với đồn công an thị trấn, sau đó liên lạc cho gia thuộc.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và làm một điếu thuốc, ngày hôm qua Tả Vận Xương gọi điện thoại cho mình và nói còn đang ở nhà, sao nửa đêm lại chạy vào thị trấn đi cắt tóc? Hơn nữa lại vừa đúng lúc mình gọi điện thoại hỏi về việc sửa chữa xây dựng trường học?
- Bí thư Vương sao?
- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân. Tả Minh, cậu bây giờ đang ở đâu?
Âm thanh của Vương Tử Quân có chút bình tĩnh và quan tâm.
- Bí thư Vương, bố của tôi chết oan, ông ấy không chết trên giường với gái, ông ấy bị người ta hại chết.
Tả Minh lúc này lên tiếng có chút kích động.
- Cậu có chứng cứ gì không?
Vương Tử Quân khẽ động tâm, hắn trầm giọng nói.
- Có, tôi có, nhật ký của bố tôi là chứng cứ.
Tả Minh càng thêm kích động.
- Như vậy à, cậu biết quán cơm Hoằng Dương chứ? Cậu đi đến đó đi, tôi sẽ đến chờ.
Vương Tử Quân muốn nói quán ăn Giang Viên, nhưng nghĩ lại thấy nơi đó nhiều người biết, thế lên lựa chọn quán ăn Hoằng Dương mà ít ai được biết.
Tả Minh ở đầu dây bên kia lên tiếng nói rằng sẽ đợi, sau đó hắn cúp điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói với Tiểu Tào:
- Đi, chúng ta đến quán ăn Hoằng Dương.
Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Tiểu Tào cũng loáng thoáng nghe được vài thứ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng ngoặt tay lái chạy xe về phía quán ăn Hoằng Dương.
- Bí thư Vương, đều là tôi không tốt, nếu như không phải lời nói của tôi, bố của tôi sẽ không chết, là tôi hại chết bố tôi.
Trong một phòng ở quán ăn Hoằng Dương, Tả Minh vừa thấy Vương Tử Quân thì nhịn không được phải mở lời dùng giọng nghẹn ngào nói.
Nếu nói về tuổi tác thì Tả Minh và Vương Tử Quân không hơn kém nhau quá nhiều, nhưng trên người Tả Minh vẫn còn lại chút khí chất của một sinh viên, điều này làm cho chính hắn so ra kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đau thương của Tả Minh, hắn khẽ vỗ vai của đối phương, sau đó rót cho một ly nước và an ủi:
- Tả Minh, bây giờ không phải là lúc cậu đau lòng, cậu nói cho tôi biết xem, bố của cậu bị ai hại chết? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Tả Minh ngẩng đầu, hắn cố gắng tự trấn định tâm tình của mình, hắn lấy từ trong áo ra một quyển sổ rồi nói:
- Bí thư Vương, bố của tôi có thói quen viết bút ký, đây là thói quen tôi phát hiện ra được.