Bí Thư Trùng Sinh
Chương 150 :
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
- Chủ nhiệm, trưởng khoa Hào, xem ra Vương Tử Quân này sắp gặp phải xui xẻo, vị trí bí thư ngồi còn chưa ấm mông đã bị điều đến mặt trận tổ quốc dưỡng già. Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, còn là cấp chính khoa, nếu so sánh với chức vụ bí thư đảng ủy xã, như vậy là cách biệt trời vực.
Tiểu Ngô là một cán sự của phòng tổ chức, hắn đang dùng máy tính đánh văn kiện, vừa làm vừa dùng giọng hi hi ha ha nói.
Tuy không có khúc mắc gì với Vương Tử Quân, nhưng đối với môt người bạn cùng lứa nhưng Vương Tử Quân lại làm đến vị trí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, điều này làm cho Tiểu Ngô đầy lòng đố kỵ. Dựa vào cái gì mà mục tiêu mình phấn đấu cả đời có thể lọt vào tay Vương Tử Quân? Lúc này thấy Vương Tử Quân xui xẻo thì hắn tỏ ra cực kỳ hả hê.
Người được Tiểu Ngô xưng là trưởng khoa thực chất chỉ là phó khoa mà thôi, Hào Vân Trung dù không đến xã Tây Hà Tử nhưng bố vợ vẫn sắp xếp cho công tác ở phòng tổ chức, nhưng phó khoa chỉ là một cái danh hiệu mà đám cán sự gọi hắn, thực thế hắn còn chưa có cấp bậc hành chính gì cả.
Thật ra phòng tuyên truyền còn có một vị trí trống, nhưng Mã Hữu Phúc lại không cho Hào Vân Trung đi đến nơi này. Ngày hắn đến nhận chức bị một vị chủ nhiệm của phòng tổ chức ép rượu cho say chết trên bàn, hắn cũng biết một câu đi theo phòng tuyên truyền thì càng ngày càng không ra gì, đi theo phòng tổ chức thì sẽ ngày càng cầu tiến.
Hào Vân Trung thật sự rất căm tức với tên khốn Vương Tử Quân chặn đường phát triển của mình, nào đâu chỉ là một chữ hận mà xong?
Đối với Vương Tử Quân thì Hào Vân Trung vừa đố kỵ vừa căm hận, người này không những có chức vị cao vời hơn mình, hơn nữa một cô gái tốt như Y Phong lại có tình cảm với tên này. Nhớ năm xưa Hào Vân Trung hắn si tình Y Phong, vì nàng mà từng khóc từng cười, lo lắng giận hờn, nóng ruột nóng gan ngày đêm thương nhớ. Mãi đến khi tốt nghiệp thì Y Phong vẫn tỏ ra lạnh lùng với mình, không chút động tâm. Ngày tốt nghiệp Y Phong chỉ rót cho mình một ly nước đun sôi để nguội, thế nhưng chính hắn lại kích động đến mức phát khóc, cả đời chưa từng lúc nào cảm thấy giải khát như vậy.
Vài năm trôi qua, gương mặt xinh đẹp tự nhiên của Y Phong có vẻ càng thêm tươi mát xuất chúng, cặp mắt quyến rũ, khóe miệng dí dỏm, môi hơi vểnh làm cho người ta sinh ra dục vọng muốn hôn. Nhưng lúc này nàng lại như một con chim nhỏ nép vào một người đàn ông không phải là Hào Vân Trung.
Ngày đó trong hôn lễ của Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng, Y Phong dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân, điều này làm cho lòng dạ của Hào Vân Trung chợt đau quặn thắt. Sau này nàng sẽ biến thành một phần ký ức thanh xuân của hắn, nàng sẽ cùng người đàn ông kia chung chăn gối, cầm sắt muôn đời, hắn nghĩ đến điều này mà hầu như trong lòng bùng lên hai ngọn lửa nóng hừng hực.
Bây giờ Vương Tử Quân bị điều đến mặt trận tổ quốc, hơn nữa còn là một vị phó chủ tịch, điều này làm cho Hào Vân Trung sinh ra cảm giác như đạp ngã Vương Tử Quân xuống và giẫm cho vài phát, hắn thầm nghĩ, sau này sẽ không còn cơ hội cho một con chó như mày kiêu ngạo nữa rồi.
- Đáng đời.
Hào Vân Trung lạnh lùng nói ra hai chữ như vậy, sau đó hắn cười thúc giục:
- Tiểu Ngô, mau đánh máy cho xong, tôi còn phải lên tìm chữ ký của trưởng phòng.
- Trưởng khoa Hào, anh nói kìa, việc này không cần anh phải hạ giá, để tôi tự làm là được.
Tiểu Ngô thấy Hào Vân Trung nói như vậy thì lớn tiếng nói.
- Này, Tiểu Ngô, chuyện này cứ để tôi làm, những ngày nay cậu đã khổ cực rồi, tích cực công tác thật sự đáng khẳng định, nhưng dù sao cũng phải nghỉ ngơi, vì sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Hào Vân Trung nghe những âm thanh phát ra từ máy đánh chữ màu đỏ, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác là âm thanh này cũng không quá chói tai. Hắn tuy không thể quyết định vận mệnh của Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ cần văn kiện này được thông qua, như vậy Vương Tử Quân kia hoàn toàn đã xong.
- Bí thư Hồng, tôi nghe nói anh sắt thăng chức, sắp được điều đi, vì vậy tranh thủ đưa vài nhân viên văn phòng đến. Tôi có hai ý nghĩ, một là đến chúc mừng anh; hai là muốn xem anh có gì cần thu dọn hay không?
Hồng Kiến Quốc gật đầu nói:
- Cũng không có thứ gì khác, chỉ có chút quần áo mà thôi, anh thu dọn dùm tôi là được.
Hồng Kiến Quốc nói đến đây thì nhìn ra khắp bốn phía, ánh mắt rơi lên một cái khung trên tường, đó là là bức thư pháp "Bay xa vạn dặm" mà hắn nhờ vị phó hiệp hội thư pháp của thành phố Giang Châu viết nên. Bốn chữ kia cứng cáp có lực, lại có ý nghĩa chân thật, hắn nghĩ đến đây và khẽ nói:
- Giúp tôi hạ nó xuống, tôi muốn mang đi.
Anh Từ lên tiếng đồng ý, bắt đầu phân phó làm việc. Hai nữ đồng chí giúp bí thư Hồng thu dọn quần áo, hai tên thanh niên giúp bí thư dọn bàn ghế, lại nhấc bức thư pháp trên tường xuống.
- Cẩn thận một chút, Tiểu Trương, cẩn thận một chút, nếu động vào góc tranh, hôm nay đừng ăn cơm trưa.
Anh Từ dù không động vào việc gì nhưng âm thanh vẫn là lớn nhất.
Hai vị bí thư mỉm cười nhìn đám đồng sự làm việc, trên mặt cả hai luôn nở nụ cười, rõ ràng biểu hiện bầu không khí hòa ái của thị trấn.
Tấm thư pháp kia không biết có phải vì đóng khung quá công phu hay không, lúc này muốn lấy xuống từ trên tường cũng không phải chuyện dễ dàng, phải rút từng cây đinh ra, mất hơn cả giờ đồng hồ.
Khi hai tên thanh niên Tiểu Trương hạ được bức thư pháp xuống thì hai tay chân đã nhũn ra, đầu đầy mồ hôi, anh Từ ở bên cạnh nhận lấy khung tranh rồi lớn tiếng yêu cầu cẩn thận.
- Tút, tút, tút...
Những tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập trên bàn làm việc của Hồng Kiến Quốc, lúc này hắn nhanh chóng bắt lấy điện thoại, dùng giọng cực kỳ phái đoàn nói:
- Chào anh, tôi là Hồng Kiến Quốc.
Không biết đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gì mà làm cho bí thư Hồng ở bên này kêu lên sợ hãi:
- Bố, bố nói gì, Vương Tử Quân không bị điều đi sao?