Bí Thư Trùng Sinh
Chương 151 :
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Dù là Thân Lan Long hay những vị cán bộ đang giữ lấy khung thư pháp hoặc là anh Từ, vẻ mặt người nào cũng biến đổi, bọn họ khẽ buông tay, thiếu chút nữa đã ném bức thư pháp bay xa vạn dặm xuống đất.
Một phút sau Hồng Kiến Quốc hung hăng cúp điện thoại, trên điện thoại có xuất hiện một vết nứt.
- Cậu Hồng, làm sao vậy?
Thân Lan Long nhìn gương mặt hầu như có thể vặn ra nước của Hồng Kiến Quốc rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.
Hồng Kiến Quốc dù sao cũng là bí thư thị trấn nhiều năm, chút năng lực tự áp chế cũng vẫn phải có, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, dùng từng chữ để giải thích:
- Bí thư Thân, xem ra hai chúng ta thật sự là lưu luyến không rời, thật sự tiếp tục ăn cơm cùng nồi, tôi không thể xuống xã Tây Hà Tử.
Vừa rồi Thân Lan Long đã mơ hồ nghe được tin tức này từ trong điện thoại, nhưng Hồng Kiến Quốc thật sự nói ra cũng làm hắn giật mình. Hồng Kiến Quốc có chỗ dựa là Hồng An Trạch, hầu như thích gì làm đó, không ai dám trêu chọc, dù mình là bí thư đảng ủy cũng không dám động vào, mãi bị một vị chủ tịch thị trấn như hắn áp chế. Hôm nay thì sao vậy? Các vị đại thần trên huyện đã phát lực ép Vương Tử Quân, bây giờ sao lại phát sinh sự việc khác thường?
- Ai giữ chức bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử?
Thân Lan Long trầm ngâm một lát rồi hỏi.
- Vương Tử Quân.
Khi Hồng Kiến Quốc nói ra ba chữ này thì thật sự muốn nghiến răng nghiến lợi, hắn từ khi bước vào con đường làm quan thì luôn xuôi chèo mát mái, nào có chuyện nhấp nhô như lúc này? Sau khi gặp mặt Vương Tử Quân thì con bà nó mình không thể làm gì hơn, đối phương không uống nước sông không uống nước suối, không quen ăn uống ngon ngọt, chính mình uống nước cũng bị nấc cục. Còn bà nó, tên kia thật sự phải chuyển đi ngay, nó là một ngôi sao tai họa, ngôi sao tai họa.
Thân Lan Long vừa nghe được ba chữa Vương Tử Quân thì cơ thể lại run lên, lại là tên Vương Tử Quân kia không đúng, hội nghị thường ủy không phải đã ra quyết định dời chức vị của tên này rồi sao?
- Thế nào? Không phải hội nghị thường ủy cho ra quyết định rồi sao? Thế nào lại thay đổi xoành xoạch như vậy?
Thân Lan Long ngoài miệng lên tiếng bênh vực Hồng Kiến Quốc, thực chất đang thầm kêu oan cho mình, vì Hồng Kiến Quốc này là một khối bùn nhão, xem ra lần này lại không thể đi được.
- Thay đổi xoành xoạch? Anh cảm thấy lãnh đạo huyện tình nguyện sửa lại sao? Không thay đổi cũng không được. Vương Tử Quân tối qua liên hợp với Tạ Xuân Lai, cả hai phát lực hốt gọn cỏ bọn Tiền Thiếu Phương, đơn giản tiến vào trong khu biệt thự dành cho thường ủy huyện ủy, nghênh ngang đưa Tiền Thiếu Phương đi trước mặt bí thư Tôn, bí thư Tiền và các vị thường ủy huyện ủy khác.
- Giết người vu oan, có lẽ Tiền Thiếu Phương bây giờ đã xong rồi. Bây giờ tôi mới hiểu rõ, lúc tất cả mọi người cảm thấy "xuân phong đắc ý" thì hắn ra tay, thế cho nên mới có câu một cước giẫm xuống ngã chết người.
Hồng Kiến Quốc nói xong những lời này mà khẽ liếm liếm môi, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.
Lúc này Thân Lan Long cũng thấy môi có hơi khô, Vương Tử Quân xem như là một kẻ mạnh mẽ, dưới tình huống này thì thường ủy đã cho ra quyết nghị nhưng vẫn phải gác lại, nói cách khác thì từ "ngu ngốc" sẽ phải treo lên đầu đám người Tôn Lương Đống.
- Bí thư Tiền lần này cũng khó tránh khỏi liên quan.
Hồng Kiến Quốc cảm khái thở dài một câu.
Vẻ mặt Thân Lan Long càng trở nên khó coi, vì chỗ dựa của hắn là Tiền Học Bân, bây giờ có chuyện này xảy ra, Tiền Học Bân mà rơi đài thì hắn cũng coi như rơi vào hố lửa.
Con trai giết người, lại nhận thầu xây dựng biến tướng và giảm chất lượng công trình, dù là bất kỳ một vấn đề nào cũng đủ làm cho người ta phải rơi rụng, hơn nữa với tính cách đánh rắn dập đầu của Vương Tử Quân, nhất định sẽ kéo sự kiện Tiền Thiếu Phương liên quan đến Tiền Học Bân.
- Cậu Hồng, sau này cậu sẽ còn nhiều cơ hội.
Thân Lan Long cũng không còn tâm tư muốn tán gẫu với Hồng Kiến Quốc, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nói lời an ủi, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc của Hồng Kiến Quốc.
- Bí thư Hồng, chúng tôi đã thu thập xong, ngài còn có gì phân phó không?
Hai nữ đồng chí giúp Hồng Kiến Quốc thu dọn quần áo căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ mệt mỏi từ trong phòng đi ra, sau đó dùng giọng nịnh nọt báo cáo với Hồng Kiến Quốc.
- Thu dọn thế nào thì bỏ lại đúng như cũ cho tôi.
Hào Vân Trung nhìn vị bí thư còn trẻ tuổi hơn cả mình rồi dùng giọng cung kính nói.
Sau khi đi vào xã Tây Hà Tử thì Hào Vân Trung mới xem như biết được năng lực khống chế của Vương Tử Quân, lại càng cảm thấy mình quá chênh lệch với đối phương, cảm giác hận thù biến thành kính nể.
Sau khi nghe Hào Vân Trung báo cáo thì Vương Tử Quân chợt cảm khái, thầm nghĩ mình quá cường thế, Hào Vân Trung này sự việc gì cũng lấy ra báo cáo, tuy hắn thấy Hào Vân Trung chuyện bé xé ra to nhưng vẫn nở nụ cười thản nhiên. Hắn thỉnh thoảng chen vào một câu, để cho Hào Vân Trung không phát sinh bất kỳ tình huống nào sai lầm.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng thì luồng gió bắc gào thét làm cho người ta phát run, Tiểu Tào đã sớm khởi động xe, hắn tranh thủ mở cửa xe cho Vương Tử Quân. Chiều nay có cuộc họp trên huyện, Vương Tử Quân sẽ phải lên huyện làm chút chuyện, hắn muốn đi sớm một chút cho tiện.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế mềm sau xe, hắn nhìn lướt qua con đường hiu quạnh của xã Tây Hà Tử, tuy nơi đây vẫn còn lạc hậu nhưng nếu so với lúc hắn mới đến thì sạch sẽ tươm tất hơn nhiều.
"Bốn tháng, mình đã trọng sinh hơn bốn tháng, tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng vận mệnh của mình và vận mệnh của những người tương quan đã cải biến theo chiều hướng có lợi!"
- Ủa!
Vương Tử Quân đang đắm mình trong ký ức thì một hình bóng giậm chân chà tay đột nhiên lọt vào trong mắt, hắn nhìn Y Phong đang đứng run rẩy trong gió lạnh, không khỏi vung tay lên cho Tiểu Tào dừng xe lại.
Xe jeep dừng lại trước người Y Phong, nàng mặc một áo lông màu vàng, phía dưới là một chiếc quần jean, trang phục mùa đông nhìn cơ thể mập hẳn lên nhưng vẫn khó thể che giấu được dáng người uyển chuyển. Lúc này gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo giống như bị gió bắc hong khô, bộ dạng có chút khó nhìn, giống như có chút lạnh, ngẫu nhiên hơi run như phát khóc.
- Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.
Vương Tử Quân cười với Y Phong, sau đó thản nhiên nói.
- Đi huyện thành, xe buýt sẽ đến ngay thôi.
Y Phong thấy Vương Tử Quân thì thấy trong lòng có chút chua xót, vẻ mặt đỏ lên vài phần.
- Vừa lúc tôi đi về huyện, đi lên đây.
Vương Tử Quân ngoắc tay với Y Phong, tỏ ý mời nàng lên xe.
Sau khi nghe nói Vương Tử Quân muốn đến huyện thành thì Y Phong cũng không do dự mà trực tiếp tiến lên xe jeep. Những ngày này vì bận rộn chuyện của xã Tây Hà Tử, thế nên Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp qua Y Phong, lúc này hắn nhìn bộ dạng phát run của nàng thì dùng giọng quan tâm hỏi:
- Cô về nhà sao?
- À, mẹ gọi điện thoại bảo em về một chuyến.
Y Phong nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Đúng rồi, tôi nghe nói thành tích thi cử đã có, thi thế nào rồi.
Vương Tử Quân chợt nhớ đến chuyện thi vào ban ngành tòa án rồi cười hỏi.
- Cũng không tệ lắm, tôi đã báo cho tòa án, thành tích thi vết là hàng đầu.
Y Phong dùng giọng hời hợt nói, trong mắt có chút kiêu ngạo nói không nên lời.
"Hàng đầu?"
Vương Tử Quân thật sự không nhìn ra, nha đầu này lại có thực lực học tập tốt như vậy. Bí thư Vương đã từng cố chấp cho rằng phụ nữ trên đời này có hai loại, một là tài hoa hơn người, hoặc là dung mạo xuất chúng, tất nhiên có tài thì không đẹp, đẹp thì không tài. Ví dụ những cô gái như Lâm Dĩnh Nhi, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi là cực kỳ hiếm thấy. Không ngờ Y Phong với vẻ đẹp và tài năng làm cho bí thư Vương phải mở rộng tầm mắt, hắn không khỏi mở miệng cảm thán:
- Thi được như vậy thì tốt, đi thi cũng không dễ dàng.