Bí Thư Trùng Sinh

Chương 152 :

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Tiểu Tào chuyên tâm lái xe, lúc này nghe được lời tán dương của Vương Tử Quân thì cũng tiến vào góp vui:



- Cô Y, nghe được cô có thành tích như vậy, tôi thật sự rất tâm phục, vì cả đời này tôi chưa từng xếp hạng đầu bao giờ, khi còn bé vừa nhìn vào sách là đau đầu, sau này lại không chịu đi học. Vì vậy mà cuối cùng tôi cũng tìm được một phương pháp rất tốt, cứ đến mỗi khi mất ngủ, chỉ cần mở sách giáo khoa ra xem, như vậy hai mắt sẽ híp cả lại, nửa giờ sau thì ngủ say o o.



Y Phong và Vương Tử Quân đều bị câu nói của Tiểu Tào làm cho nở nụ cười, Y Phong cảm thán nói:



- Ôi, tôi còn phải đi phỏng vấn, có thể đậu hay không còn chưa xác định, vì chức vụ này chỉ cần một người mà thôi.



Y Phong nói đến đây thì có chút lo lắng.



- Chắc chắn sẽ tốt, chắc chắn sẽ tốt.



Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó dùng giọng chắc chắn để an ủi.



Y Phong và Tiểu Tào nghĩ rằng Vương Tử Quân đang cổ vũ Y Phong, nhưng thực tế thì bọn họ cũng không biết người đàn ông này cũng không phải nói giỡn, đừng nói thành tích của Y Phong đứng đầu kỳ thi, cho dù là nàng xếp ở vị trí cuối cùng thì hắn cũng có bản lĩnh cho nàng có suất vào trong tòa án tỉnh.



Xe jeep có gió ấm, thân hình đông lạnh của Y Phong cũng đã dần hồi phục, nàng nhìn sang Vương Tử Quân mà mình ngày đêm mong nhớ ở bên cạnh, trong lòng bùng lên đủ mọi hương vị. Từ buổi chiều hôm đó, chính mình chủ động trao nụ hôn đầu tiên cho người đàn ông này, sau đó hắn giống như tiến vào thâm căn cố đế trong lòng nàng, chỉ là tên vô lại này giống như chỉ muốn chạy đến ăn một bữa cơm, sau khi ăn uống no đủ thì lau miệng bước đi, căn bản chỉ để lại cho chính mình phải ôm mối tình say đắm.



Chính Y Phong thi vào tòa án, không phải muốn biểu hiện cho Vương Tử Quân xem sao?



Y Phong lần này có biểu hiện khác thường, Vương Tử Quân nhìn vào trong mắt và hiểu rõ cô gái này có tâm tư gì. Nhưng hắn lạnh nhạt với Y Phong cũng có thiện ý, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với nàng, vì nàng là một cô gái tốt, mình đã có Tần Hồng Cẩm, mình cũng không thể cho nàng một hứa hẹn gì khác, cần gì phải làm cho nàng thêm thương tâm?



Bầu không khí trên xe không biết vì sao lại trở nên lạnh lẽo, Tiểu Tào cũng ý thức được có chút không đúng, thế là cũng không nói thêm điều gì, chỉ là chuyên tâm lái xe. Vì không muốn cho hai người ngồi phía sau thêm xấu hổ, thế nên hắn tiện tay mở nhạc, trùng hợp trên đài lại đang phát bài "Bạn đừng khóc".



Nói chung là bài hát này có thể làm cho người ta thương tâm, âm nhạc tiến vào trong lòng Y Phong, giống như nước biển thấm vào vết nứt trên thân thuyền, từng chút từng chút một. Một khúc hát còn chưa xong thì một cảm giác cô độc tập kích nàng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình hô lên hai tiếng "Tử Quân" rất yếu ớt, trong lòng trống rỗng, một âm tahnh kia giống như không có hồi âm, giống như đâm vào xương cốt làm cho nàng cảm thấy đau đớn. Ngay sau đó cảm giác đau đớn bùng ra khắp toàn thân, nàng cảm thấy thương cảm trong lòng sặc lên mũi, sinh ra một cảm giác ê ẩm thấy muốn khóc.



- Cô về nhà sao?



Vương Tử Quân thấy Y Phong trầm mặc không nói gì, trong lòng có chút không đành lòng, âm thanh phát ra có chút dịu dàng.



- Tôi đi đến Giang Viên.



Y Phong khẽ nói ra hai chữ Giang Viên, sau đó nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, nàng cắn răng thật chặt, một giọt sương trắng đọng trên khóe mắt nàng.



Giang Viên chính là quán ăn cao cấp nhất của huyện Hồng Bắc, lúc này bãi đậu xe đã dừng đầy các loại xe, khí trời rét lạnh không những làm cho nhiệt độ Giang Viên hạ thấp xuống, căn bản càng thêm náo loạn.



Y Phong mở cửa xe, nàng bình tĩnh áp chế cảm xúc của mình, nàng mỉm cười nói lời tạm biệt với Vương Tử Quân, đang chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy một âm thanh vui sướng truyền đến:



- Phong Nhi.



Y Phong vừa quay đầu thì thấy bố mẹ chạy xe đạp đến, nàng vừa rồi cảm thấy rất uất ức, lúc này thấy người thân thì nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.




- Những năm nay dù bản thân mình có bản lĩnh cũng toi công, cũng không có biện pháp nào cả. Không phải, dù anh xếp hạng nhất nhưng phỏng vấn không quá khả quan thì cũng không thể nào vào trong tòa án tỉnh được. Anh Y, có một câu như thế này không biết anh đã nghe qua chưa, đó là tùy cơ ứng biến, ăn trông nồi ngồi trông hướng, chính mình có vài phần bản lĩnh thì nên nghĩ cho kỹ, thấy đủ thì tham gia, không thì thôi. Trưởng phòng Tống có phương pháp trên tỉnh, có người trong tòa án tỉnh, đối với trưởng phòng Tống thì chuyện này sẽ không có vấn đề.



Giám đốc Ly lên tiếng, tất nhiên sẽ dùng giọng nịnh nọt chĩa về phía trưởng phòng Tống.



Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của trưởng phòng Tống, giám đốc Lý lại tiếp tục nói:



- Thiên kim nhà trưởng phòng Tống có độ tuổi không sai khác gì khuê nữ nhà anh, đối tượng cũng ở trong tỉnh, nếu như không công tác ở trong tỉnh thì sẽ xem như hai người ở hai nơi. Vốn đã có sắp xếp đơn vị, nhưng cô gái này lại chỉ thích tòa án tỉnh. Anh Y, tôi thấy không bằng thế này, anh nói khuê nữ nhà mình nhường lại chỉ tiêu phỏng vấn, mà trưởng phòng Tống cũng không để anh mất không, anh ấy sẽ tìm cách điều Y Phong đến công tác ở trường tiểu học huyện thành.



- Anh Y, anh cứ suy nghĩ cho kỹ, các người nếu làm lãng phí cơ hội này, còn không bằng giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì như vậy, khuê nữ của nhà anh dễ dàng tiến vào công tác trong huyện thành, xem như nhất cữ lưỡng tiện, sao anh lại không làm? Anh nên tận dụng thời cơ, cũng không nên để nó tuột ra khỏi vòng tay.



Giám đốc Lý nói đến đây thi rút ra một điếu thuốc, châm lửa cho mình, tiêu sái thổi ra một vòng khói, không gian chợt tĩnh lặng, chờ câu trả lời của chú Y.



- Là thành tích của Phong Nhi, sao có thể chuyển đi được?



Chú Y thật sự có chút động tâm.



- Những chuyện này anh không cần lo lắng, anh Y, trưởng phòng Tống đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần anh gật đầu, trên đời này sẽ có hai Y Phong.



Giám đốc Lý khẽ bẻ ngón tay của mình, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.



Chú Y đưa mắt nhìn vợ mình, hai bên trao đổi ánh mắt, sau đó lão lại nhìn qua Y Phong, tay liên tục đưa thuốc lên hít vào vài hơi, còn liên tục suy xét.



Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn giám đốc Lý, hắn chuẩn bị mở miệng, hắn cũng không muốn để cho chú Y u mê đồng ý.



- Tôi không đồng ý.



Y Phong dùng giọng nhàn nhạt nói, lời lẽ rất có khí phách, thật sự là chém đinh chặt sắt.



Gương mặt giám đốc Lý chợt trầm xuống, Y Phong quyết đoán như vậy làm cho hắn cảm thấy bị mất mặt, hơn nữa lần này hắn làm việc cho trưởng phòng Tống. Trưởng phòng Tống tuy chỉ là một vị phó phòng, nhưng ở phương diện khác cũng giúp hắn xử lý được nhiều vấn đề.



- Anh Y, anh xem lời nói của nha đầu có đại biểu cho anh không?



Tuy giám đốc Lý vẫn nói bằng giọng thân mật, nhưng trong đó ý nghĩa cưỡng bức vẫn rất rõ ràng.



Dưới ánh mắt cưỡng bức của giám đốc Lý, vẻ mặt chú Y chợt trở nên buồn bã, mà gương mặt trưởng phòng Tống lại trở nên âm trầm.



- Bó, con đã là người lớn, chuyện của con do con làm chủ, dù là ai cũng không có quyền can thiệp.



Y Phong đứng lên mạnh mẽ, nàng khẽ run rẩy, nhưng âm thanh lại kiên định nói không nên lời.