Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1522 : Năm thang thoi đưa, người càng già lão
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Trước nay phương diện điều chỉnh nhân sự luôn là một việc làm cho ngàn vạn người chú ý, điều kiện trong cơ quan tỉnh ủy tuy rất tốt thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm. Hơn nữa cơ hội xuống thành phố tuyến dưới rèn luyện căn bản không chỉ là tiếp cận thực tế và khảo nghiệm với người trong cơ quan tỉnh ủy, hơn nữa sẽ là một phần lý lịch căn bản không thể thiếu đối với tương lai phát triển thành lãnh đạo địa phương sau này.
Có vài người có vị trí không thấp trong cơ quan tỉnh ủy, thế nhưng dù thế nào cũng có mặt lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên bọn họ chỉ có thể là ban ngành cấp hai mà thôi. Một khi bọn họ đi xuống thành phố bên dưới, như vậy căn bản không còn giống như trước, cho dù bọn họ không phải là phó chủ tịch thường ủy, ít nhất cũng là một thành viên ban ngành.
Trong những khu văn phòng khác có nhiều người rục rịch, tất nhiên những người có lý lịch tốt trong khối ủy ban tư pháp cũng không thể ngồi yên, bắt đầu kéo quan hệ của mình ở khắp nơi, muốn tìm một chén canh cho mình ở sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này.
- Bí thư Mạnh, tôi nghe nói lần này có vài cấp giám đốc sở, ngài sao không tranh thủ một chút?
Mạnh Chí Đạo ngồi trong phòng làm việc của mình, vị trưởng ban chỉ đạo tuyên truyền giáo dục Thôi Nghênh Quốc đi đến bên cạnh cười hì hì hỏi.
Mạnh Chí Đạo lắc đầu nói:
- Nghênh Quốc, cậu cũng không phải không biết tình huống vào lúc này, mọi người ai cũng trừng mắt méo miệng, cậu nói tôi tham gia náo nhiệt, cũng tranh chấp không lại người ta.
- Cũng không thể nói như vậy được. Bí thư Mạnh, nói về lý luận hay thành tích thì anh cũng không kém người khác, vì sao không tranh chấp một chút? Tôi nói nhé, với những gì tôi hiểu về ngài, nói thật ra thì ngài không thiếu cái gì, chỉ thiếu một phần sức mạnh xông lên mà thôi.
Thôi Nghênh Quốc rót nước cho Mạnh Chí Đạo, sau đó cố gắng lên tiếng thúc đẩy.
Mạnh Chí Đạo cười cười nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói:
- Được rồi, cậu cũng đừng nói lời cổ động tôi, cậu có ý kiến gì sao, nói tôi nghe xem, để xem tôi có thể thông qua hay không.
- Hì hì, vẫn là lãnh đạo hiểu tôi. Thật sự là muốn tiến vào cơ quan tỉnh ủy là quá khó khăn, muốn đi ra cũng khó khăn, ví dụ như cơ quan của chúng ta, phương diện phân biệt đối xử quá cao nên cũng không đến lượt tôi, cho nên tôi nghĩ muốn đi một đường vòng, dù thế nào cũng chỉ giỏi lắm là phó sở mà thôi.
Thôi Nghênh Quốc thấy Mạnh Chí Đạo vạch trần tâm tư của mình, hắn cũng không chút xấu hổ mà dùng giọng sảng khoái nói.
Mạnh Chí Đạo căn bản rất giúp đỡ với những ý nghĩ này của hạ cấp, hắn buông ly trà trong tay xuống, sau đó nói:
- Cậu đã báo cáo cho bí thư Vương chưa?
- Còn chưa, tôi căn bản không phải đang hỏi ý của ngài sao?
Mạnh Chí Đạo lắc đầu, hắn và Thôi Nghênh Quốc công tác với nhau lâu năm, biết rõ thuộc hạ của mình mạnh vì gạo bạo vì tiền, hơn nữa còn có chút thân thích với phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên. Nghe đối phương nói như vậy, rõ ràng là có vài phần đồng ý từ Lý Thừa Uyên, nếu không cũng không dám mở lời như vậy.
- Tôi cảm thấy cậu nên tự mình đến báo cáo cho bí thư Vương, dù sao bí thư Vương cũng là lãnh đạo trực tiếp của ủy ban tư pháp, lại là thường ủy tỉnh ủy. Bí thư Vương có tác dụng cực kỳ quan trọng khi lên tiếng nói tốt cho cán bộ trong ủy ban tư pháp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi đến chuyện công tác của Bành Thượng Vân, chỉ hỏi vài chuyện gia đình, nhưng trong lòng thầm nghĩ xem mình sao lại quen mặt đối phương như vậy.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không nhắc đến điều này, vì lái xe là người luôn đi theo chủ, chỉ một lát sau Bành Thượng Vân đã nói về những việc lớn của chủ tịch Vương trong thành phố, hơn nữa còn là vài thông tin lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm chủ tịch Vương của mình như thế nào.
Vương Tử Quân căn bản chỉ nghe mà không có ý kiến gì.
Trạng thái trầm mặc của Vương Tử Quân làm cho Bành Thượng Vân sinh ra ý nghĩ khác, tất nhiên bộ dạng kia giống như là người không tiếp xúc chính trị.
Bành Thượng Vân tuy nói đủ chuyện nhưng lái xe rất tốt, hai mươi phút sau đã dừng lại ở bệnh viện quân khu. Lúc này Vương Tử Quân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy hắn vội vàng vì ông nội, thế nhưng lúc này đã có đủ biểu hiện ung dung bình tĩnh.
- Anh Tử Quân.
Tô Anh mặc một chiếc váy dài màu tím tranh thủ tiến lên chào đón. Thiếu nữ năm xưa bây giờ đã là một người mẹ, lúc này gương mặt nàng có vẻ khá đau thương, hai mắt hơi đỏ hồng.
- Ông nội đã tỉnh lại rồi à?
Vương Tử Quân nhìn Tô Anh rồi vội vàng hỏi.
- À, đã tỉnh, nhưng tinh thần kém hơn trước kia rất nhiều.
Tô Anh nói rồi nước mắt lại rơi xuống.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn đi về phía phòng bệnh. Khi hắn đẩy cửa đi vào, thấy Vương lão gia tử mặc áo bệnh nhân lẳng lặng nằm bên kia, cánh tay lộ gân xanh, cơ thể vô lực. Vương lão gia tử nhìn thấy Vương Tử Quân thì ánh mắt sáng rực lên, nhưng há miệng mà không nói được lời nào.
Bộ dạng của ông nội làm cho Vương Tử Quân cảm thấy thảm thiết, hắn nắm bàn tay của ông, cảm thấy trong lòng có ngàn vạn lời nói nhưng lại thấy tất cả chỉ là dư thừa.
- Tử Quân, bác sĩ nói ông cụ đã qua giai đoạn nguy hiểm, lúc này sức khỏe suy yếu, hai người nữa sẽ khỏe lại.
Vương Quang Vinh vỗ vỗ vai Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Quang Vinh đến sớm hơn Vương Tử Quân một chút, mái đầu hoa râm làm cho lão có chút già lão. Tuy là người của hai thế giới nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm. Vì thân phận của Vương lão gia tử, vì vậy thỉnh thoảng có người đến an ủi, chẳng những có bộ hạ cũ của Vương lão gia tử, còn có lãnh đạo tỉnh. Chỉ cần nửa ngày cũng làm cho phòng bệnh đầy hoa tươi.
Trong quan trường ít khi biểu hiện quá quy củ, thế nhưng thực tế thì chỗ nào cũng chú trọng quy củ, có những quy củ cũng được áp dụng trong phòng bệnh. Nói về hành động chủ yếu nhất là bắt tay, người cấp bậc cao nhất lúc này là Vương Quang Vinh. Vì Vương Quang Vinh là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, cấp phó bộ, thật sự có địa vị có danh phận.