Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1588 : Nói anh đi, anh có đi hay không cũng được
Ngày đăng: 02:30 19/04/20
- Chào trưởng phòng Long. Khi Long Điền Hỉ đi đến bên cạnh thì anh Trương dùng giọng cung kính nói.
Nhưng anh Trương có cung kính thì Long Điền Hỉ giống như không thấy, hắn cũng không thèm nhìn anh Trương, chỉ đi vào trong phòng họp.
Phòng tổ chức có bốn vị phó phòng, ngoài Long Điền Hỉ và Trần Viễn Lũng thì còn có hai vị khác là Vân Thượng Trí và Thịnh Tranh Khôi. Đám người trong văn phòng của phòng tổ chức đều biết quyết định nhất là trưởng phòng Vương và bốn vị phó phòng kia.
Anh Trương nhìn Long Điền Hỉ đi đến phòng họp với gương mặt trầm tĩnh, hắn lại cảm thấy không an phận, thế là nhìn Trần Hiểu ở bên cạnh rồi khẽ nói: - Cô biết trưởng phòng Long đang làm sao không? Anh ấy đang rất tổn hao tinh thần, bây giờ không biết nên giúp đỡ ai ở sự kiện này.
Trần Hiểu tuy đến công tác ở phòng tổ chức muộn hơn anh Trương thế nhưng ít nhất cũng thông minh hơn, biết rõ mình nên nói cái gì, cái gì không nên nói. Vì vậy nàng chỉ gật đầu với lời nói của anh Trương mà căn bản không tỏ thái độ.
Khi anh Trương còn cảm thấy mình mở miệng chưa đã nghiền, lúc này thấy Trần Viễn Lũng cùng Vân Thượng Trí và Thịnh Tranh Khôi cùng nhau đi đến. Ba người đi đường trò chuyện vui vẻ, Trần Viễn Lũng là phó phòng thường vụ càng được Vân Thượng Trí và Thịnh Tranh Khôi vây quanh.
Lần này Trần Viễn Lũng căn bản đáp lại nhiệt tình với lời chào hỏi của anh Trương, không những nói hai câu, còn mở miệng thăm hỏi con trai của anh Trương.
Anh Trương nhìn Trần Viễn Lũng đi vào phòng họp mà cảm thấy mình có mặt mũi, dù sao trưởng phòng Trần mở miệng chào hỏi và hỏi thăm gia đình cũng không phải là người bình thường có thể có được. Hắn nhìn Trần Hiểu ở bên cạnh rồi nói: - Tiểu Trần, có câu một cây bút không nên viết ra hai loại mực, cô đấy, có đôi khi phải linh hoạt lên.
- Tôi cũng muốn linh hoạt một chút, thế nhưng gặp mặt lãnh đạo thì biết nói gì đây? Trần Hiểu cũng không nói thật lòng, khi thấy lãnh đạo thì nàng cũng không nói ít hơn so với anh Trương.
Nhưng biểu hiện của nàng lại làm thỏa mãn một người có lòng tự trọng lớn như anh Trương, hắn là người thích lên mặt dạy đời, thế là lại cười hì hì nói: - Đó là vì cô mới đến công tác, căn bản không quen mặt lãnh đạo. Giống như tôi đây này, trưởng ban Trần hay là hai vị chính phó ban của ban số hai, khi tôi gặp mặt gọi là anh Trần, có một bữa tiệc mà khi đó trưởng phòng Trần còn mở miệng gọi tên tôi.
Lúc này là đến khi nào rồi, còn nhìn tôi nữa sao? Không phải không có gan lên tiếng đấy chứ?
Trần Viễn Lũng cũng không thèm nhìn Đổng Nguyên Hàng, hắn lẳng lặng nhìn vào sổ trước mặt giống như bên trong có gì đó làm cho bản thân mê say.
- Khụ, trưởng phòng Vương, sau khi được ban cán bộ số hai khảo sát, cảm thấy hai vị phó hiệu trưởng Lý Sâm Thăng và Khương Tập Minh đều đủ điều kiện. Lý Sâm Thăng là người công tác lâu năm, có kinh nghiệm công tác cơ sở và dạy học phong phú, có viết trên trăm đầu sách được đón đọc, hơn nữa năm ngoái còn là điển hình tiên tiến của tỉnh...
- Còn về đồng chí Khương Tập Minh, anh ấy sinh năm 1968, là đảng viên, bằng cấp tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì luôn công tác ở cơ sở... Đổng Nguyên Hàng dần bình tĩnh trở lại, nếu là bắn cung không thể quay đầu thì hắn cũng không có quá nhiều sợ hãi. Hắn nhìn qua cảm thấy lý lịch này của hai người là công bằng công chính, thế nhưng thực tế lại có vấn đề, lý lịch của Lý Sâm Thăng được giới thiệu trọng điểm, còn Khương Tập Minh chỉ là sơ lược mà thôi.
Trần Viễn Lũng nghe Đổng Nguyên Hàng càng nói càng trôi chảy thì vẻ mặt dần lộ ra nụ cười. Thầm nghĩ có lẽ Đổng Nguyên Hàng chỉ là có chút tâm tư nặng nề mà thôi, đến đúng thời điểm vẫn có thể bộc lộ rất tốt.
Sau khi Đổng Nguyên Hàng nói xong thì chợt nghe Vân Thượng Trí ở một bên mở miệng: - Trưởng phòng Vương, tôi và Lý Sâm Thăng đã có không ít quan hệ, người này có năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa còn có kinh nghiệm phong phú ở trường đảng. Bây giờ hiệu trưởng Chung đột nhiên đổ bệnh, cho hiệu trưởng Lý Sâm Thăng tiến lên giữ chức căn bản là lựa chọn tốt nhất.
Vân Thượng Trí nói đến đây thì khẽ cười nói: - Tôi cảm thấy chúng ta nên trọng điểm đề cử đồng chí Lý Sâm Thăng cho tỉnh ủy xem xét.
Long Điền Hỉ biết rõ hội nghị lần này sẽ phát sinh điều gì, nhưng hắn cũng không ngờ Vân Thượng Trí lại công khai đối chiến với Vương Tử Quân trong hội nghị lần này. Vương Tử Quân coi trọng Khương Tập Minh, điều này hầu nhưg là một bí mật công khai, nhưng Vân Thượng Trí lại chú trọng đề cử Lý Sâm Thăng.
Những người khác thì sao? Long Điền Hỉ nhìn Thịnh Tranh Khôi ở bên cạnh, trong đầu càng lóe lên nhiều ý nghĩ khác thường.