Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1624 : Gặp chiêu phá chiêu, làm việc theo hoàn cảnh (1)

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Khi thấy chiếc xe kia thì tả trung minh căn bản cảm thấy khủng hoảng trong lòng, trong đầu căn bản là trống rỗng, nhưng ngay sau đó bản năng sinh tồn đã chiếm thượng phong. Nhưng tốc độ của chiếc xe kia là quá nhanh, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì xe đã lao đến. Không chờ hắn chạy đi, chiếc xe đã đâm sầm lên người hắn.



Tả Trung Minh bay hẳn lên trời, điện thoại trong tay cũng văng ra hơn chục mét. Khi hắn rơi xuống đường, chút ý thức cuối cùng của hắn chợt biến mất.



Lúc này chút ánh mắt cuối cùng của hắn vẫn còn nhìn thấy trụ đèn đường, vẫn là hai màu xanh đỏ.



- Tông chết người rồi. Tiếng hét lớn vang lên, chiếc xe biết mình gây tai họa nhanh chóng chạy điên cuồng về phía trước. Không ít người đang ăn cơm nhanh chóng chạy về phía xảy ra tai nạn, lúc này Tả Trung Minh đang nằm trong vũng máu, đám người bên cạnh lại ồn ào nghị luận, có người gọi điện thoại cho cảnh sát, có người báo cấp cứu.



Chỉ là lúc này không gian ồn ào chung quanh không ăn nhập với Tả Trung Minh, ánh mắt cuối cùng của hắn chỉ nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ, sau đó chậm rãi nhắm lại.



...



Vương Tử Quân đang nghỉ ngơi trong một trang viên yên tĩnh mát mẻ, hắn dùng sức hoạt động cơ thể, di chứng của một đêm điên cuồng bắt đầu hiện ra. Mặc dù hắn tự phụ sức khỏe của mình, thế nhưng hắn và Tần Hồng Cẩm lâu ngày gặp lại, hai người căn bản là quá tham lam.




Vương Tử Quân căn bản là nói thật lòng, từ sau khi Vương lão gia tử ra đi thì hắn luôn suy tư về con đường của mình. Sau khi trọng sinh thì hắn tập trung tinh thần chấn hưng Vương gia, căn bản làm cho Vương lão gia tử cảm thấy thỏa mãn, đồng thời hắn cũng làm được rất khá. Vương lão gia tử có một đứa cháu nội như hắn, căn bản làm cho rất nhiều người hâm mộ.



Nhưng đời người căn bản cũng không nên sống trong ánh mắt người khác, lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục biến đổi. Hắn cũng không thiếu tâm tư vì nước vì dân, thế nhưng nếu như tâm tình không tốt, hắn nghĩ đến cuộc sống của mình, hắn phát hiện mình căn bản là khó lựa chọn.



Một người bước trên con đường thênh thang lên đỉnh điểm quyền lực thì cần có chí khí mạnh mẽ, Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thiếu năng lực, thế nhưng cũng chỉ là một thành viên như vậy mà thôi. Tác dụng của hắn chính là đóng góp một viên gạch để thúc đẩy xây dựng và phát triển, thế nhưng đối với Tần Hồng Cẩm thì hắn là tất cả, nếu như hắn phải lựa chọn, hắn có thể lựa chọn quay về cuộc sống bình thường, không muốn phụ lòng người của mình.



Đây là tâm ý hiện tại của Vương Tử Quân, nhưng tâm ý này của hắn căn bản luôn chôn giấu trong lòng, chưa từng được nói ra. Khi hắn mới tiến vào quan trường, hắn từng nói rõ với mình, cần phải cẩn thận và kỹ càng. Vài năm qua đi, cảnh báo năm xưa đã bị gió bão bào mòn, chỉ còn lại chút vết tích loang lổ, dù dùng sức gõ vào cũng không tạo nên âm thanh gì. Vì không có cảnh báo vang lên thế nên đầu óc của hắn bắt đầu bị mê hoặc, bắt đầu buông lỏng và phóng túng chính mình. Hắn nghĩ chỉ cần mình không có sai lầm gì lớn, cho dù có chút bệnh tật nhỏ thì đáng là gì? Người không phải là thánh, ai có thể không có vấn đề?



Không biết bao lâu sau thì Tần Hồng Cẩm mới nói: - Anh đúng là rất ngốc.



Vương Tử Quân khẽ dùng ngón tay ma xát lên môi của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ nói: - Ngốc thì ngốc có gì mà sợ, con người của anh chỉ sợ đúng là như vậy.