Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1635 : Mặt trời rực rỡ (2)

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


- À, chủ tịch Vương, ngài đến đây là vì ủy ban kỷ luật đang cần thông tin để phá án, nhưng ngài nếu có gì cần thì cứ nói, chỉ cần có thể giải quyết được thì chúng tôi nhất định sẽ làm. Triệu Tuấn Sơ nói đến đây thì nhìn thoáng qua tên cán bộ thanh niên ở bên cạnh, sau đó mới nói tiếp: - Có gì anh cứ nói với Tiểu Lý, không cần khách khí.



Triệu Tuấn Sơ còn nói vài câu tùy ý rồi rời khỏi phòng của Vương Tử Hoa. Khi Triệu Tuấn Sơ bỏ đi thì trong lòng Vương Tử Hoa chợt sinh ra cảm giác xấu.



Thời cổ đại tử tù trước khi bị hành quyết thường được dùng bữa cơm non, thời đại ngày nay thỉnh thoảng vẫn áp dụng cách này. Bây giờ Triệu Tuấn Sơ đi vào trong phòng của mình nói ra những lời như vậy, đối phương muốn làm như vậy, muốn cười chê mình sao?



Không, tất nhiên là không phải. Vương Tử Hoa không tin vào điều này, dù sao hắn cũng lăn lộn trong quan trường lâu năm, hắn cũng hiểu được nhiều thứ, càng biết rằng thế gian này không có yên hận vô cớ, Triệu Tuấn Sơ đến đây căn bản làm cho thế cục thêm huyền diệu.



Biết đâu chuyện của mình xem như đã được quyết định rồi? Vương Tử Hoa nghĩ đến đây mà thiếu chút nữa bị cảm giác đau thương đánh bại. Hắn biết rõ sau khi mình gặp chuyện không may thì bố mình đã phải chạy toàn lực, thế nhưng sự việc bây giờ sớm được định tính, có phải là anh của mình không làm được gì không?



Vương Tử Quân căn bản đã dùng giọng điệu chuẩn xác nói rằng sẽ giúp mình, nhưng bây giờ mình đi đến bước đường cùng, còn chưa thấy đối phương có động tĩnh gì; hoặc có thể là đối phương căn bản đã dốc toàn lực, thế nhưng căn bản là không có chút tác dụng nào.



Đủ mọi ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Hoa, trước đó hắn cảm thấy cực kỳ gian nan, nhưng hôm nay thời gian dài dòng buồn chán chợt giống như thu hẹp lại. Khi hắn ý thức mình đã đi đến bước đường cùng thì chợt giật mình phát hiện đã là mười giờ sáng.
Phương pháp giải quyết trực tiếp và gọn gàng mâu thuẫn như vậy căn bản không phải là thứ mà Vương Tử Hoa có thể học được, cũng không làm được, cho dù bố hắn là Vương Giải Phóng có thể nghĩ ra cũng không thể quyết đoán như thế. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Hoa càng có thêm cảm giác sùng kính với Vương Tử Quân.



- Chủ nhiệm Mộ, để cho anh ta đi như vậy, chủ nhiệm Tả không phải là... Khi Mộ Thuấn Hải đi qua hành lang thì bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chặn lại, người này mở miệng với vẻ mặt không cam lòng.



Mộ Thuấn Hải hiểu ý của người đàn ông kia, hắn nhìn đối phương mà trong lòng có chút khinh thường. Người này trước kia theo sát Tả Trung Minh, có đôi khi không xem một phó chủ nhiệm như hắn ra gì, bây giờ thì quá tốt rồi, cây đại thụ của đối phương đã ngã đổ, đối phương không có chỗ dựa, không phải sẽ chạy đến dựa vào Mộ Thuấn Hải hắn sao? Mình sao có thể cho đối phương sống thoải mái được? Lúc này hắn tỏ ra kích động nói: - Anh Hà, tôi hiểu tâm tư của anh, nhưng đây là quyết định do lãnh đạo nghiên cứu cho ra, tôi chỉ là một vị phó chủ nhiệm nho nhỏ, nào có thể kêu oan cho chủ nhiệm Tả? Mà tôi lên tiếng thì có làm gì được?



- Hơn nữa chủ nhiệm Tả gặp chuyện không may chỉ là ngoài ý muốn, sự việc phát triển đến mức này, anh cũng nên vứt bỏ tâm tư kia đi.



Tuy Mộ Thuấn Hải nói không dễ nghe nhưng người đàn ông kia suy xét giây lát vẫn gật đầu nói: - Chủ nhiệm Mộ, tôi đã hiểu rồi, tôi căn bản là đi đường vòng trong sự kiện này.



Vương Tử Hoa đi ra khỏi khách sạn thì tài xế và thư ký đang chờ sẵn bên ngoài. Sau khi leo lên chiếc xe của mình, hắn cầm lấy điện thoại theo đúng bản năng, hắn định gọi điện thoại cho bố, nhưng không biết vì sao lại gọi cho Vương Tử Quân.