Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1636 : Ăn thịt không bằng ăn canh, ăn canh không bằng ngửi mùi hương

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


- Anh, sự việc đã được điều tra rõ ràng, em không liên quan đến hành vi đi đêm với công ty Đại Dã Quốc Tế, thế cho nên đã được thả ra. Sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Hoa dùng giọng có vài phần cung kính nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân ừ một tiếng rồi mở miệng dặn dò: - Lần này cậu phải chịu đau khổ, sau này làm việc nên cẩn thận.



- Anh cứ yên tâm, em biết rồi. Trước kia Vương Tử Hoa căn bản sinh ra cảm giác không phục Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ ngoài gật đầu xưng vâng thì cũng chỉ còn muốn cúi đầu rạp xuống đất mà thôi.



Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì với Vương Tử Hoa, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn đứng bên cửa sổ gấp tờ báo lại, sau đó đi đến ngồi sau bàn làm việc của mình. Mặc dù lần này xử lý sự việc rất nhẹ nhàng, thế nhưng cũng chỉ có thể xử lý như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn của sự kiện này.



Khi Vương Tử Quân ngồi xuống nghỉ ngơi thì có một tin tức tốt truyền đến, chiếc xe rác đâm vào Tả Trung Minh đã được cảnh sát tìm ra, sau đó cũng nhanh chóng bắt được kẻ gây tai nạn.



Lái xe gây tai nạn bộc trực thú nhận tội lỗi của mình, hắn nói ngày đó mình đang nghe điện thoại, vì không chú ý nên tông phải Tả Trung Minh đang đi qua đường.



Tin tức này được Vương Giải Phóng dùng giọng giống như được đại xá nói cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cười cười cũng không cho ra bất kỳ đánh giá gì khác. Nếu so sánh với bộ dạng hưng phấn của Vương Giải Phóng, Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến có vẻ an phận hơn.



- Bố, sự việc đã qua, cũng không nên đặt nặng trong lòng. Vương Tử Quân khẽ nói với Vương Quang Vinh: - Mẹ con thế nào rồi? Có thể đến đây thay đổi bầu không khí một chút không?



- Mẹ của con ở đây rất tốt, con cứ yên tâm. Vương Quang Vinh có chút kiêu ngạo vì tâm tình của Vương Tử Quân lúc này căn bản không khác gì Lâm Trạch Viễn, cuối cùng cũng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước. Lão cảm thấy nếu mình không chịu khó học tập thì căn bản khó thể nào đuổi kịp con mình.




Chử Vận Phong căn bản có chút chán ghét vì lời nói khoa trương của Kim Hành Thuấn, Xà Tiểu Cường là món ăn trong mâm của lão, sắp xếp thế nào là chuyện của lão, không cần người ta xen vào. Nhưng dù thế nào thì kinh tế của lão vẫn là người có tố chất cao, năng lực mạnh mẽ, điều này làm cho lão cảm thấy khá hưởng thụ.



Tiểu Cường là một cán bộ trẻ rất tốt, trong lòng Chử Vận Phong bùng lên cảm giác này, thế nhưng ngay sau đó trong đầu lại lóe lên gương mặt trẻ tuổi khác. Sau khi gương mặt trẻ tuổi kia xuất hiện trong đầu Chử Vận Phong, trong ý nghĩ của hắn lại lóe lên một tin tức khác.



Tuy chuyện này không nhất định có liên quan đến Chử Vận Phong, thế nhưng chuyện này vẫn không thể không quan tâm. Kẻ không mưu mọi chuyện thì căn bản không thể mưu cầu nhất thời, không mưu toàn cục thì khó mưu lĩnh vực, lão là một chủ tịch tỉnh, căn bản có quá nhiều chuyện cần phải quan tâm.



- Sáng nay có thời gian rảnh không? Trong đầu Chử Vận Phong lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ nói với Kim Hành Thuấn.



Trưa nay Kim Hành Thuấn có nhiệm vụ tiếp đãi, nhưng chuyện lớn thế nào cũng phải nhường đường cho Chử Vận Phong, vì vậy mà hắn lập tức cho ra phản ứng: - Chủ tịch Chử, ngài có chuyệng gì thì cứ sắp xếp.



- À, anh gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương, nói là hôm nay có thời gian hay không, nói trưa nay tôi mời cơm, anh đến tiếp khách. Chử Vận Phong nhìn Kim Hành Thuấn rồi trầm giọng nói.



Kim Hành Thuấn nghe lời nói của Chử Vận Phong mà chợt sinh ra cảm giác khó thể tin đó là thật. Vương Tử Quân gần đây đi rất gần với Diệp Thừa Dân, vì sao chủ tịch Chử lại muốn dùng cơm với đối phương?



Nếu như là người khác thì Kim Hành Thuấn sẽ tuyệt đối không nghi vấn lời nói của Chử Vận Phong, thế nhưng hắn là người đi theo chủ tịch Chử nhiều năm, hắn căn bản khá tùy ý trước mặt Chử Vận Phong, thế nên trong lòng có nghi hoặc thì hỏi ngay: - Chủ tịch Chử, ngài vì sao lại mời anh ta dùng cơm?