Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1649 : Cua ăn đậu hũ căn bản là không gắp được thứ gì (1)

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Vương Tử Quân căn bản chỉ cười cười với lời chào hỏi của Tào Kha Nhi, Mạc Tiểu Bắc thì đáp lại một câu: - Tiểu Kha Nhi, tôi nhớ khi còn nhỏ thì cô thích mặc áo đỏ đeo khăn quàng đỏ, mới đó mà đã lớn như vậy rồi.



Mạc Tiểu Bắc nói làm cho cảm giác thất bại của Tào Kha Nhi càng tăng tiến thêm vài phần, nàng mãi xem Mạc Tiểu Bắc là đối tượng mình cần phải đánh ngã, nhưng trí nhớ của người ta với mình chỉ là khi còn học tiểu học mà thôi. Nếu như nói có gì càng đả kích người ta, đó là mình trực tiếp không được người ta quan tâm. Mạc Tiểu Bắc căn bản không quan tâm đến điều này, không khỏi là một đòn công kích khá mạnh với Tào Kha Nhi.



Những nơi có phụ nữ tất nhiên sẽ rất vui vẻ náo nhiệt, dưới sự chủ trì của dì Ba của Mạc Tiểu Bắc, ba người phụ nữ bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau. Hai người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Liên cũng bắt đầu trò chuyện.



Tuy Hà Y Y bên kia rất muốn biểu hiện một chút thế nhưng người đang ngồi nơi đây căn bản không thích quá phô trương, vì vậy chỉ có sáu món ăn, hơn nữa cũng không có món gì đặc sắc. Nếu như tính giá trị của bữa cơm, căn bản còn chưa đủ tư cách để ngồi vào trong phòng này.



Nhưng dù là nhóm người Vương Tử Quân muốn ăn dưa muối thì Hà Y Y cũng không dám làm gì khác, khác biệt là khi dọn món còn để cho vài nhân viên phục vụ giới thiệu các món ăn không đắt tiền nhưng có hương vị không tệ.



Lỗ Kính Liên không hỗ danh là thương nhân, căn bản đi nam xuống bắc gặp qua đủ hạng người, thế nên căn bản trò chuyện làm cho người ta cảm thấy rất mới lạ. Nói chuyện với người này mặc dù không quá chú tâm nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thoải mái.



Hai người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Liên uống rượu một lát, sau đó Lỗ Kính Liên cười nói với Vương Tử Quân: - Trước đây tôi thấy mình có ánh mắt khá tốt, nhưng mãi đến bây giờ thì phát hiện mình xem ra vẫn kém nhiều người.



Vương Tử Quân châm thêm rượu vào ly của Lỗ Kính Liên, sau đó hắn cười nói: - Sao? Dượng nói lời này làm cháu cảm thấy hiếu kỳ, người nào không biết ngài có ánh mắt rất chuẩn, người thường kém xa, người làm cho ngài cảm thấy ánh mắt mình thua kém là ai vậy?
- Tử Quân, xem như chúng tôi được hưởng hào quang từ người cậu. Sau khi nhân viên phục vụ bỏ đi thì Lỗ Kính Liên chợt thay đổi chủ đề nói:



- Tôi nghe nói sau khi cậu tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì chiếc ghế bí thư ủy ban tư pháp luôn để trống có phải không?



Vương Tử Quân khẽ híp mắt lại, Lỗ Kính Liên nãy giờ không để lộ ra chút thông tin gì, lúc này đột nhiên nói đến vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, không phải đối phương đến vì chuyện này đấy chứ?



Nhưng Vương Tử Quân cũng không có gì cần che giấu ở sự kiện này, hắn nở nụ cười nói: - Tạm thời còn chờ chỉ thị từ tuyến trên.



Lỗ Kính Liên nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói: - Tử Quân, cậu là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy tiến lên trưởng phòng tổ chức, tôi cảm thấy một bước này của cậu là rất tốt. Tuy công tác của ủy ban tư pháp là rất quan trọng nhưng dù sao cũng có tính giới hạn, nếu cậu muốn phát triển mạnh mẽ hơn, ít nhất phải đi vào trong toàn cục.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng xem như tiếp nhận ý kiến của Lỗ Kính Liên.



- Tứ Thúc của cháu đang công tác ở ủy ban cải cách trung ương, bây giờ đã hơn bốn mươi, tôi thấy đôi khi ở trung ương không bằng xuống địa phương rèn luyện. Tôi và đại ca đã suy xét nhiều nguyên nhân, cảm thấy cậu ấy là người thông minh nhưng lại thiếu kinh nghiệm, nếu như có thể xuống địa phương công tác một thời gian thì căn bản là cực kỳ có lợi. Lỗ Kính Liên nói giống như căn bản không có quá nhiều liên quan, nói đông một câu tây một câu, nhưng nếu anh nghe rõ ràng ý nghĩa lời nói, anh cần phải nắm chắc tinh thần đối phó với những câu sau.