Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1650 : Cua ăn đậu hũ căn bản là không gắp được thứ gì (2)

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Tứ đệ của Lỗ Kính Liên cũng chính là Tứ thúc vừa được nhắc đến, Vương Tử Quân căn bản không biết người này, nhưng biết rõ đối phương đang mưu đồ điều gì. Đó là vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, nếu như đủ lý lịch ở vị trí này, căn bản có thể tiến lên làm trợ thủ trong tỉnh ủy, thậm chí có thể làm người nắm một phương.



Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười nói: - Địa phương hay trung ương đều có chỗ tốt của nó, nhưng nếu hai người có thể giúp nhau xúc tiến, như vậy sẽ tuyệt đối là rất tốt.



- Tử Quân không hỗ danh là trưởng phòng tổ chức, nhận thức ở phương diện này căn bản là người ở bên ngoài khó thể so sánh được. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì cười cười nói: - Dù sao cũng là người trong nhà, sau này các người về thủ đô thì nên đi tìm dượng, những thứ khác thì không thể nói, thế nhưng ít nhất cũng có thể no bụng.



Nửa giờ sau đoàn người Vương Tử Quân cơm nước no nê rời khỏi phòng. Mạc Tiểu Bắc vì lo lắng cho Tiểu Bảo Nhi ở nhà nên cùng Vương Tử Quân đi về trước, Lỗ Kính Liên tiễn chân Vương Tử Quân đến tận cửa.



Lỗ Kính Liên nhìn xe chạy đi như bay mà vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, Tào Kha Nhi đứng ở bên cạnh cùng quay về trong khách sạn chợt khẽ nói: - Nhị cữu, ngài nói Tứ cữu sắp đến Nam Giang sao?



- Lúc này cậu ấy đã không còn nhỏ tuổi, cũng không nên tiếp tục công tác trong đơn vị trung ương, như vậy căn bản là không tốt. Nếu cứ mãi ngồi chờ một vị trí phó chủ nhiệm rồi về hưu, không bằng xuống địa phương phấn đấu một thời gian, biết đâu sau này sẽ là đại tướng vùng biên cương?



Lỗ Kính Liên căn bản cũng không có tâm tư che giấu Tào Kha Nhi mà trực tiếp nói.



Nếu Tứ cữu của Tào Kha Nhi đến Nam Giang thì căn bản là chuyện tốt, nhưng chuyện này những người cậu của nàng dù cố gắng vận tác cũng không nên đi tìm Vương Tử Quân, cho dù Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức thế nhưng cũng không có quyền gì ở sự kiện này.




Mạc Tiểu Bắc chạy xe vừa nhanh vừa ổn định, khi hai việc còn chưa được nói xong thì xe đã dừng lại trước cổng biệt thự số bảy của khu nhà thường ủy. Tiểu Bảo Nhi được Tiểu Na chăm sóc đã ngủ say, điều này làm cho hai vợ chồng vội vàng quay về có chút thất vọng.



Sau khi rửa mặt đơn giản thì hai vợ chồng Vương Tử Quân đi ngủ, Vương Tử Quân thực hiện xong phận sự thì Mạc Tiểu Bắc tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng Vương Tử Quân thì căn bản cảm thấy khó ngủ.



Hắn nghĩ đến lời nói của Lỗ Kính Liên, tuy Lỗ gia không có năng lực mạnh như Mạc gia, bố của Lỗ Kính Liên qua đời sớm, tuy gia đình vẫn khó thể coi thường nhưng lại không bì kịp với Mạc gia.



Nếu như vấn đề này ở trên người của Mạc gia, chỉ sợ bọn họ đã sớm giải quyết rồi. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợ nghĩ sang phương diện khác. Nếu như Lỗ Kính Liên đi đến Nam Giang, như vậy sẽ không có động tác gì với chuyện này sao? Đối phương có thể tìm mình, thế cho nên cũng có thể tìm đến Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.



Vương Tử Quân suy xét khá lâu làm cho đầu óc hơi rối, cuối cùng hắn bỏ qua công tác mà nằm lên giường, thầm nghĩ mình dù là dốc hết sức hay hỗ trợ thì không bằng nên để thuận theo tự nhiên.



Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm và cảm thấy buồn ngủ, ngày thường hắn rất dễ ngủ nhưng bây giờ muốn ngủ lại khó, điều làm hắn cảm thấy mất ngủ đó là vị trí bí thư ủy ban tư pháp.



Nếu một người ở gần bên Vương Tử Quân tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp, như vậy sau này công tác của hắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình ra tay thúc đẩy công tác đả kích buôn lậu, trong lòng càng thêm cảm thấy nóng hừng hực.