Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1667 : Thà đại nghịch bất đạo cũng không chịu thay trời hành đạo
Ngày đăng: 02:30 19/04/20
Phùng Thường Quốc nghĩ về những chuyện đã qua, hắn phỏng đoán ý nghĩ của Lỗ Kính Tu, sau đó chợt hiểu ra vấn đề.
...
Lúc này trên bàn làm việc của Diệp Thừa Dân có bày ra báo cáo thống kê phát triển kinh tế năm nay của tỉnh Nam Giang, tuy mới chỉ là tháng mười một nhưng đại cục đã định, trên cơ bản đã xác định vị trí vững vàng của Nam Giang. Diệp Thừa Dân có không ít va chạm với Chử Vận Phong, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận đối phương có ý nghĩ độc đáo ở phương diện phát triển kinh tế.
Thời gian gần đây Diệp Thừa Dân có tâm tình khá tốt, khoảng thời gian này tỉnh Nam Giang không những có trạng thái phát triển kinh tế khá tốt, các phương diện khác cũng liên tục được đẩy mạnh. Vài ngày trước lão về thủ đô báo cáo, căn bản là nhận được nhiều lời khen ngợi và tán thành của lãnh đạo.
Người phụ trách công tác của tỉnh Nam Giang chính là Diệp Thừa Dân, nhưng điều làm cho lão cảm thấy không được hoàn mỹ chính là lãnh đạo lại chú ý đến phương diện đoàn kết ban ngành. Điều này làm cho lão cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng lãnh đạo đã chỉ ra như vậy, tất nhiên không có lửa sao có khói, cũng là có nguyên nhân, thế cho nên lão liên tục gật đầu xưng vâng, ngột ngạt chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Đoàn kết ban ngành, Diệp Thừa Dân không chú ý đến đoàn kết ban ngành sao? Mặc kệ Chử Vận Phong có cường thế bá đạo thế nào, chỉ cần không liên quan đến phương diện nguyên tắc thì Diệp Thừa Dân đều có thể nhịn, loại cảm giác khổ sở này căn bản khó nói với người khác. Anh là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, là người cầm lái, nếu như mọi người căn bản không đi theo anh cùng một khối, thậm chí có ý nghĩ khác, như vậy ngoài nhân tố là thành viên ban ngành không nghe lời, còn có nghi vấn lớn về năng lực khống chế của anh.
Những ngày qua Diệp Thừa Dân luôn muốn tìm Chử Vận Phong nói chuyện, thế nhưng không chờ lão ngã bài với Chử Vận Phong thì ủy ban tư pháp bên kia lại không được yên tĩnh. Lỗ Kính Tu mới đến căn bản có xích mích với Chân Hồng Lỗi, nghe nói hai người đỏ mặt tía tai trong hội nghị, thậm chí còn đập cả bàn.
Nếu như trước kia thì Diệp Thừa Dân sẽ chờ một chút xem xu thế ra sao rồi nói sau. Nhưng bây giờ lão căn bản không có ý nghĩ như vậy, chủ yếu là lãnh đạo vừa phê bình ban ngành của tỉnh Nam Giang, bây giờ lại xảy ra chuyện này, lão không thể bỏ mặc nó để rồi cờ lê lại đánh elen đầu mình.
Chỉ là đối với những mâu thuẫn kia lão cũng không thể chỉ nói hai câu, sau đó gọi hai người kia đến phê bình thì xong. Hơn nữa Chân Hồng Lỗi đi theo Chử Vận Phong nhiều năm, chính mình nếu không kịp xử lý thì căn bản ảnh hưởng đến công tác của cấp dưới.
Nhưng lúc này bí thư hỏi, Đào Nhất Hành không thể không trả lời, thế là mới nói: - Bí thư Diệp, tôi cũng nghe nói có chuyện như vậy, nhưng tôi cảm thấy có vài công tác mà hai người căn bản không đồng nhất ý kiến với nhau, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.
Diệp Thừa Dân cũng không nhanh chóng tỏ thái độ với sự kiện này, lão nhìn Đào Nhất Hành rồi mới nói: - Nếu tiếp tục để cho bọn họ gây rối thì căn bản là không tốt, thư ký trưởng Đào, anh không bằng tìm bọn họ nói chuyện, để làm tốt quan hệ giữa hai người bọn họ. Dù sao thì đoàn kết mới có lực chiến đấu, đoàn kết mới có thể tiếp tục sản xuất.
"tìm hai người kia để trò chuyện?" Đào Nhất Hành căn bản thấy điều này không quá tốt, chưa nói đến phương diện hắn có quan hệ bình thường với Lỗ Kính Tu, hơn nữa giữa hắn và Chân Hồng Lỗi căn bản là bằng mặt không bằng lòng. Hai bên biểu hiện cười cười nói nói nhưng thực tế xảy ra chuyện gì thì đều hiểu rõ ràng.
Hai người kia sẽ không nghe lời Đào Nhất Hành. Chân Hồng Lỗi dù là hạ cấp nhưng gần đây tác phong quá cứng, Lỗ Kính Tu lại sắp xếp trước mình ở hội nghị thường ủy, dù mình phụng mệnh Diệp Thừa Dân để hòa giải nhưng căn bản khó thể thu nhập hai người kia. Đào Nhất Hành hắn dựa vào cái gì để vung tay múa chân? Đến khi đó người ta chú ý lắng nghe nhưng sau lưng làm ngược lại, anh cũng không làm được gì cả.
"Tuyệt đối không để cho củ khoai lang nóng này rơi lên tay mình!" Đào Nhất Hành thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nói: - Bí thư Diệp, chuyện này tôi căm bản cảm thấy mình không phù hợp, dù sao vị trí của tôi cũng kém hơn so với bí thư Lỗ, tôi chỉ sợ làm không tốt sẽ gây thêm phiền toái cho ngài.
Diệp Thừa Dân chợt nhíu mày, lão tuy không thích Đào Nhất Hành nói lời dối trá, thế nhưng không thể không thừa nhận câu nói này rất đúng. Nếu để cho Đào Nhất Hành hòa giải, như vậy Lỗ Kính Tu sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng không cho Đào Nhất Hành đi thì tự mình đi sao? Điều này cũng không được, nếu như mình tìm hai người kia trò chuyện, không cần quản bọn họ nghĩ như thế nào, ít nhất biểu hiện cũng phải cúi đầu thành thật nghe lời mình.
Nhưng như vậy thì quá trịnh trọng, Diệp Thừa Dân đường đường là bí thư tỉnh ủy mà phải tự mình làm như thế, chẳng phải đang trong sáng hóa mâu thuẫn giữa hai người kia sao? Biết đâu như vậy là bé xé ra to, ngược lại làm cho hai người kia càng thêm xấu hổ, hai bên càng oán hận lẫn nhau? Nhưng nếu lão không ra tay, không lẽ cho Chử Vận Phong đến sao?