Bí Thư Trùng Sinh
Chương 179 : Bất ngờ gặp mặt
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Đúng vậy, Vương Tử Quân tự thấy mình cũng là một kẻ có tâm tư kín đáo, nhưng nếu so sánh với ông nội thì vẫn phải rơi xuống hạ phong. Nếu mình cứ tiếp tục kiên trì thì Tần Hồng Cẩm sẽ thế nào? Hắn đã sống qua hai đời, hắn hiểu rất rõ trên thế gian này rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, yêu nhau không nhất định sẽ trở thành vợ chồng, trở thành vợ chồng không nhất định là yêu nhau.
- Con có thể kiên trì.
Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, trong mắt giống như có chút nước lấp lánh.
Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, thấy đứa con động tình thì quay đầu nói:
- Ý của ông nội của con chỉ là con và cô bé kia không thể kết hôn, còn những chuyện khác, ông cụ sẽ mặc kệ, con việc gì phải cố gắng lưỡng bại câu thương?
"Tội gì phải lưỡng bại câu thương?"
Một câu nói kia làm cho trong lòng Vương Tử Quân chợt chấn động, không thể kết hôn với Tần Hồng Cẩm thì rõ ràng là không công bằng, nhưng nếu như có thể để cho hai người vẫn ở cùng với nhau, không thừa nhận cũng không có vấn đề, đây rõ ràng là một lựa chọn rất tốt.
- Kết hôn hay không chỉ là một hình thức, chính con đối xử với người ta như thế nào mới là quan trọng.
Vương Quang Vinh nhìn thấy vẻ mặt Vương Tử Quân biến đổi rất đặc sắc, lão biết rõ công tác tư tưởng lần này của mình với con rõ ràng là có dư âm quay về.
- Vâng.
Vương Tử Quân gật đầu nặng nề, hắn cũng không nói một lời. Hắn không thể không thừa nhận mình đã tiếp nhận lời nói của bố, Tần Hồng Cẩm dù có chút uất ức nhưng đó chính là một phương án giải quyết hiệu quả nhất.
Vương Tử Quân đã sống qua một kiếp người, hắn hiểu ma lực của quyền lợi, hắn có thể làm cho những sự việc khó tưởng trở thành sự thật, nhưng hắn muốn làm ra những quyết định như vậy, tất phải là người có quyền lợi.
Biệt thự vào mùa đông có vẻ hơi âm trầm, những dây tường xuân và giàn nho xanh mát vào mùa hè chỉ còn trơ lại thân cây khẳng khiu, ngẫu nhiên có một chiếc lá vàng bay vèo trong gió đông, không gian càng thêm hiu quạnh.
Vương Tử Quân nhìn căn biệt thự đứng sừng sững trong giá rét thì trong lòng càng thêm bình thản, mùa đông giá rét thì nơi nào cũng là như vậy, nhưng khi ý nghĩ này bùng lên trong đầu hắn, ánh mắt hắn lại lơ đãng lướt qua phía bên cạnh. Đúng lúc này một hình bóng nhỏ xinh mặc áo đỏ cũng đang nhìn về phía hắn.
Cặp mắt như làn nước trong xanh, mi mày như vẽ.
- Xì!
Vương Tử Quân ngơ ngác nhìn, đúng lúc cô gái áo đỏ cười xì một tiếng rồi nói:
- Này chàng ngốc, anh nhìn gì vậy?
Lời nói của cô gái áo đỏ chợt làm cho Vương Tử Quân thức tỉnh, hắn nhìn cô gái áo đỏ xinh xắn cầm một cây cuốc không xứng mà trong lòng bùng lên cảm xúc mừng rỡ, cảm xúc này bốc lên trong lòng Vương Tử Quân như diều lên theo gió mạnh.
Vương Tử Quân nhìn cô gái kia mà càng thêm ngây cả người, ánh nắng mặt trời vào mùa đông chiếu xuống đâm vào mắt làm hắn cảm thấy đau, trước mắt chợt trở nên trắng xóa, không thấy gì cả. Nhưng hắn lại không chịu nhắm mắt lại, trong đầu chợt hỗn độn, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại như bình thường:
- Em...Em...Sao lại ở chỗ này?
- Sao em lại không thể đến đây? Đây là một bí mật...
Tần Hồng Cẩm nhìn người đàn ông của mình đã trở nên đần độn thì trong lòng có chút cảm giác chua xót và vui vẻ, tất cả như đan xen vào nhau, điều này làm cho nàng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Mình không thể cùng người đàn ông này kết hôn sống đến đầu bạc răng long, mong muốn của mình và hắn không thể nào hoàn thành, nhưng có thể thấy một người đàn ông vì mình mà thất hồn lạc phách như vậy, nàng vẫn rất cảm động, tất cả uất ức của nàng đều giống như rất đáng giá.