Bí Thư Trùng Sinh

Chương 180 : Măng non héo tàn

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Trong khu vườn có rất nhiều loại cây cảnh, bên dưới là đủ mọi loại bồn có lớn có nhỏ, có mới có cũ, có những chỗ đã phủ kín rêu xanh, làm cho người nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác thê lương cô độc. Vương Tử Quân lúc này cũng xem như xúc cảm sinh tình, cảm xúc càng hạ xuống thấp.



Chỉ là cô gái làm cho mình nóng ruột nóng gan tại sao lại ở trong nhà ông nội?



Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân gặp mình thì trở nên ngây dại, nàng mỉm cười rồi thầm mắng, anh đúng là ngốc, thế là muốn tiến lên véo hắn một cái. Sau đó nàng chợt thấy có bố mẹ Vương Tử Quân đi theo, thế là vẻ mặt chợt trở nên lúng túng, gương mặt đỏ bừng, nàng lễ phép chào một tiếng dì chú. xem tại TruyenFull.vn



Vợ chồng Vương Quang Vinh và Triệu Tuyết Hoa thấy Tần Hồng Cẩm cũng tỏ ra bất ngờ, nhưng Tần Hồng Cẩm xuất hiện trong nhà của ông nội, điều này cũng không phải chuyện xấu với con mình.



- Nha đầu, cháu cũng đừng cuốc đất làm gì cả, nếu không chút nữa sẽ vấy bẩn hết bây giờ.



Vương lão gia tử từ trong nhà đi ra, khi thấy Tần Hồng Cẩm đang cầm cuốc vỡ đất trong khu vực mình sắp trồng rau thì đau lòng nói một câu.



Vương Tử Quân nhìn lão gia tử mặc một bộ quân trang đã cũ mà cổ họng trở nên khô nóng, hắn há mồm muốn nói gì đó nhưng đến bên miệng thì chỉ còn phát ra hai tiếng:



- Ông nội!



Vương lão gia tử dùng ánh mắt yêu thương nhìn thoáng qua cháu trai của mình, lão cũng không nói gì, chỉ vươn tay vỗ lên bờ vai của Vương Tử Quân.



Tần Hồng Cẩm xuất hiện ở trong biệt thự của ông nội, điều này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui mừng.



Lúc này Vương Tử Quân cũng không còn là một bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử chỉ cần giậm chân cũng làm cho huyện Hồng Bắc sinh ra chút địa chấn, cũng không còn là phó chủ tịch huyện trẻ tuổi ở huyện Lô Bắc, hắn nghiễm nhiên biến thành một đứa bé, một đứa bé vui sướng đứng trong nhà ông nội của mình.



- Tử Quân, ông nói với cháu biết, Hồng Cẩm là cháu gái nuôi của ông, con bé lớn hơn cháu hai tháng, cho nên từ hôm nay trở đi cháu phải gọi nó là chị.



Khi lão gia tử dùng cơm trưa thì phá lệ mà uống vào hai ly rượu, khi đặt ly xuống thì lên tiếng nói với Vương Tử Quân.



Sau khi nghe xong lời của ông nội, Vương Tử Quân cảm thấy có chút vắng vẻ, sau này hai người cũng không thể công khai qua lại, đúng là sự việc khó tưởng đã xảy ra. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy linh hồn xuất khiếu, chợt bay đi xa.



- Tiểu tử ngốc, cần phải biết quý trọng những gì mình có.



Vương lão gia tử nói xong câu đó thì thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi về phòng.



Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng thất thố của Vương Tử Quân mà khẽ dùng chân đá vào chân hắn, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, vô tình hắn không biết nói gì cho phải, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ê ẩm, cảm giác muốn khóc chợt bùng lên. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy chán ghét quan trường, hắn muốn tự do tự tại, muốn cùng người phụ nữ mình yêu trải qua một cuộc sống đơn giản, muốn có con cháu tề tụ, chỉ cần sống sao cho ấm áp và hạnh phúc là được.



Công viên vào mùa đông, bầu không khí lạnh lẽo, khô ráo và hiu quạnh.



Tuy ánh mặt trời còn chưa tán đi nhưng du khách trong công viên lại không còn nhiều, xung quanh là những cây cỏ màu vàng, những chiếc lá nhỏ đang chập chờn trong gió lạnh.



Vương Tử Quân nắm tay Tần Hồng Cẩm chậm rãi đi trên con đường bên bờ sông, sau khi rời khỏi khu nhà dành cho lãnh đạo tỉnh ủy, hai người đều không nói gì, nhưng hai trái tim lúc này đang ở rất gần bên nhau, giống như cùng chung nhịp đập.



- Anh biết không, em cảm thấy mình không có gì tiếc nuối, trước khi quen biết anh thì em chưa từng cảm nhận được hạnh phúc, em hy vọng con đường này sẽ không phải là cuối cùng, anh có thể nắm lấy tay em, em sẽ mãi đi cùng anh, bên anh.



Tần Hồng Cẩm chợt quay đầu dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, trong mắt đã bùng lên sương mờ. Hắn rất không đành lòng, hắn đưa tay ôm người phụ nữ khéo hiểu lòng người ở bên cạnh vào lòng, trong miệng lại thì thào:



- Bảo bối, thật sự xin lỗi, anh xin lỗi...



Tần Hồng Cẩm vùi đầu vào trong lòng Vương Tử Quân, hai mắt ướt đẫm sương, khi ngẩng đầu lên thì đã nhòe lệ:



- Đừng nói lời xin lỗi, cảm tình khó thể phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ cần trong lòng anh có em, em sẽ không bao giờ bỏ qua.



- Tháng trước ông nội đã tìm được em, ông cụ rất hòa ái, đã trò chuyện rất nhiều với em. Ông ấy nói cho em biết tương lai của anh là vô hạn, ông biết rõ em yêu anh, hy vọng tất cả những người yêu anh trong đó có cả em sẽ tạo cho anh cơ hội, như vậy con đường làm quan của anh mới không phải đi đường vòng...



Giọng điệu mềm mại dịu dàng của Tần Hồng Cẩm giống như tiếng trời, liên tục vang lên bên tai Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân yên lặng lắng nghe, hắn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy dù là bất kỳ điều gì cũng làm thương tổn người phụ nữ trong lòng mình, hắn chỉ có thể ôm xiết lấy nàng mà thôi.



- Lúc bắt đầu thì em cũng rất đau khổ, nhưng ông nói cho em biết, ông không can thiệp vào những lúc em và anh ở bên nhau, chỉ là nếu em tình nguyện như vậy, thì em phải chịu uất ức. Em không cảm thấy như vậy, em không thể kết hôn và sống chết với anh một cách quang minh chính đại, nhưng chỉ cần trong lòng anh có em, em vẫn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Chồng, thể xác tâm hồn và cả trái tim của em mãi mãi thuộc về anh...



- Bây giờ nghiệp vụ của siêu thị Quân Thành đã dần khuếch tán ở tỉnh Chiết Giang, em còn chuẩn bị phát xạ ra ngoài tỉnh, để cho sự nghiệp của chúng ta tiến xa hơn nữa...
Người phụ nữ vừa rồi quỳ xuống đất giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nàng chợt ôm lấy chân của Mạc Tiểu Bắc, sau đó lớn tiếng khóc lóc.



- Bọn họ phạm vò tội danh gì?



Mạc Tiểu Bắc nhíu mày rồi trầm giọng nói.



- Đồng chí giải phóng quân, việc này các vị không có quyền quản lý, dù là lãnh đạo của các vị có đến đây thì cũng sẽ không được phép tùy tiện can thiệp vào công tác của địa phương.



Đội trưởng Cát thấy Mạc Tiểu Bắc cứ mãi lên tiếng nói này nọ thì vẻ mặt trở nên mất vui.



- Cô ấy không có quyền lợi trông nom, nhưng tôi có quyền lợi chứ? Tôi là Vương Tử Quân, anh nói xem đây là chuyện gì?



Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy giấy chứng minh công tác của mình đưa ra cho đội trưởng Cát.



Đội trưởng Cát biết rõ Vương Tử Quân là ai, sau khi xem xong giấy chứng nhận công tác thì lại càng liên hệ người thanh niên này với vị phó chủ tịch trẻ tuổi nổi danh gần đây trong khối chính quyền huyện.



- Chủ tịch Vương, hai người này...



Đội trưởng Cát nói và tỏ ra chần chừ, bây giờ bọn họ bị quần chúng vây quanh, lại nghe thấy trước mặt là Vương Tử Quân thì mọi người càng vây đến đông hơn.



Khi thấy có quá nhiều người đến thì vẻ mặt đội trưởng Cát trở nên khó coi, khi hắn chuẩn bị phất tay cho thuộc hạ của mình giải tán đám đông, không biết Lý Thiết Trụ lấy đâu ra sức lực mà hất văng tên đội viên phòng vệ đang giữ lấy mình, sau đó chạy đến trước mặt Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói:



- Chủ tịch Vương, mong anh tác chủ cho tôi, tôi muốn tố cáo Cơ Tòng Lương và Cơ Tòng Chính.



Vẻ mặt đội trưởng Cát vốn rất khó coi, bây giờ càng trở nên âm trầm giống như có thể vắt ra nước.



Vương Tử Quân không biết Cơ Tòng Chính là ai nhưng lại biết Cơ Tòng Lương. Tuy hắn đến công tác ở huyện Lô Bắc thời gian chưa quá lâu, thế nhưng hắn vẫn biết tên tuổi của cục trưởng cục công an huyện.



- Chủ tịch Vương, đây đều là điêu dân, tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay, đỡ ảnh hưởng đến tình huống trật tự và giao thông.



Đội trưởng Cát giống như hạt quyết tâm, hắn vung tay lên với vài tên đội viên phòng vệ, muốn đưa vợ chồng Lý Thiết Trụ đi.



Vương Tử Quân thấy đội trưởng Cát không nói nhiều lời mà trực tiếp đưa người đi, một cơn tức giận chợt bùng lên trong lòng. Đối phương rõ ràng không coi một vị phó chủ tịch huyện như mình ra gì, nếu đổi lại là vị lãnh đạo khác, sợ rằng tên này có vài lá gan cũng không dám làm như vậy.



- Chờ chút, tôi muốn nghe xem anh ấy tố cáo cái gì.



Vương Tử Quân duỗi tay ra cản đội trưởng Cát, mà lúc này những nữ quân nhân cũng nhận được chỉ lệnh của Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu chặn đám đội viên phòng vệ lại.



- Chủ tịch Vương, anh cần phải làm chủ cho chúng tôi, anh xem đứa bé này, nó mới mười tuổi thôi, nhưng nó lại bị tên súc sinh Cơ Tòng Chính hãm hại.



Vợ Lý Thiết Trụ bắt đầu khóc than, sau đó dùng sức dúi túi nhựa có chứa một tờ đơn tố cáo vào trong tay Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân mở túi nhựa ra, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, hắn cảm thấy vừa rồi mình quá lỗ mãng, nhưng khi thấy nội dung tờ đơn tố cáo, hắn chỉ còn lại sự phẫn nộ.



Cầm thú, đúng là không bằng cầm thú.



Dù những sự kiện kiểu như giáo viên dâm loạn với nữ học sinh nhỏ tuổi từng được ti vi đưa tin, nhưng lúc này Vương Tử Quân vẫn thật sự kinh hoàng trước những dòng chữ rưng rưng nước mắt của tờ đơn tố cáo, thật sự làm cho lòng người chấn động.



Cơ Tòng Chính là một giáo viên, phải là một tấm gương cho học sinh, không ngờ lại dâm loạn học sinh, làm ra những chuyện không bằng cầm thú, thật sự là có thể nhịn mà không thể nhẫn.



- Các anh chị đi theo tôi, khối chính quyền huyện sẽ cho các anh chị một câu trả lời thỏa đáng.



Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ánh mắt ngây ngốc của Tiểu Thúy, tất cả những cố kỵ trong lòng đã không còn.



Tuy Vương Tử Quân có đủ mưu đồ khi công tác ở huyện Lô Bắc, hắn thầm hạ quyết tâm trước khi không đủ căn cơ thì không nên phát sinh xung đột với bất kỳ ai, nhưng lúc này hắn đã không còn nhiều cố kỵ như vậy.



Gặp phải việc nghĩa thì không nên chối từ.



Không quản anh là ai.