Bí Thư Trùng Sinh
Chương 209 : Em là hoa hồng của anh
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Gió đầu xuân đã có chút ấm áp, gió khẽ quét lên mặt người, dịu dàng, triền miên, xanh tươi ướt át, không giống như những ngọn gió mùa đông, lúc này Lâm Dĩnh Nhi mới cảm thấy có vẻ hơi nóng.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không biết từ lúc nào mình hay nói chuyện tình yêu, khi cùng nói chuyện với Giang Gia Kỳ, cái gì cũng có thể nói được, nhưng cô gái này lại không ý thức được những gì đang xảy ra.
Giống như nước chảy về đông, những lời của Lâm Dĩnh Nhi dù mở đầu như thế nào, đến cuối cùng nó cũng chảy về một nơi, về một đại dương mênh mông, là nơi có thể chứa tất cả cảm giác ấm áp và hạnh phúc của nàng. Lúc này hai mắt nàng như làn thu thủy, âm thanh của nàng mềm mại như những bong bóng nước.
Chính Lâm Dĩnh Nhi còn hồn nhiên chưa phát hiện ra, nhưng Giang Gia Kỳ là một bạn học tốt của nàng ở trong trường đại học lại mẫn cảm phát hiện ra một vấn đề: Đó là cô bạn gái thiên tài, thông minh mà mình cực kỳ hâm mộ này có tám phần đã thích Vương Tử Quân kia rồi.
Có một ngày hai người dạo chơi ngoài đường, khi đến quán quà vặt mua vài món ăn, Giang Gia Kỳ cắt ngang lời Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, tốt nghiệp cậu sẽ kết hôn với anh ấy sao?
Lâm Dĩnh Nhi ngây cả người, câu hỏi của Giang Gia Kỳ làm cho nàng hầu như không kịp chuẩn bị, làm cho trái tim của nàng nhảy lên như một chú nai con tung tăng trong rừng. Nhưng nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, thế là gương mặt đỏ ửng, nàng giả vờ cả giận nói:
- Cái gì? Người ta còn chưa tốt nghiệp mà, có tâm tư nào để suy xét đến đối tượng kết hôn?
Từ ngày đó thì người kia giống như đã tiến vào thâm căn cố đế trong lòng nàng, có đôi khi Lâm Dĩnh Nhi nghĩ rằng hắn giống như một tâm linh hạt giống đang ngủ say thuần khiết trong người mình, mà hạt giống này nếu có hơi nước tẩm bổ sẽ phát triển bành trướng, sẽ đâm chồi, sẽ vượt qua tất cả chướng ngại để ra hoa kết quả.
Lâm Dĩnh Nhi nghĩ đến tình huống những ngày qua gặp mặt và ở chung với anh Tử Quân, nàng chợt biết nói chuyện tình yêu, nàng biết rõ che giấu có đôi khi là một loại thuốc giải: Nàng quyết tâm xua đuổi đi những thứ làm cho trái tim của mình bất an, thế cho nên lời nói của nàng giống như đập một búa sang đông một gậy sang tây, thật sự rất loạn.
Bố mẹ của Giang Gia Kỳ sắp xếp tiệc tiễn con đi học tại quán ăn Giáp Ngư Thôn, Vương Tử Quân nhìn vào Giáp Ngư Thôn với ánh đèn chói mắt, không khỏi kéo mũ trùm đầu lại.
- Anh Tử Quân, anh đội mũ thật khó coi, giống như công tác ngầm vậy.
Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng yêu kiêu trêu ghẹo Vương Tử Quân.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi nghiêng đầu, cặp mắt như cười như không nhìn vào Vương Tử Quân. Lâm Dĩnh Nhi đến huyện Lô Bắc đều mang theo những trang phục nghỉ ngơi, nhưng dù là chiếc quần jean bình thường mặc lên người nàng thì lại biến thành không bình thường, trở nên nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng đơn giản nhưng lại sinh ra cảm giác chói mắt.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi với gương mặt no đủ trải đầy ánh sáng, ấm áp và sạch sẽ. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy vào lúc này Lâm Dĩnh Nhi xinh đẹp đáng yêu giống như một quả táo đang trong giai đoạn chín tới nằm trên cành, trong lòng hắn thầm sinh ra cảm giác không bình thường, cảm thấy muốn hôn nàng.
- Nha đầu, em thật đẹp.
Vương Tử Quân nói lời tán dương từ tận đáy lòng.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt bối rối nhìn khắp bốn phía, cũng không có bất kỳ ai và bất kỳ thứ gì khác thường, không ai nghe được những lời này, cũng không ai để ý đến những lời như vậy. Anh Tử Quân nói gì vậy nhỉ? À, đúng rồi, là khen mình đẹp, cảm giác này thật sự rất tốt, giống như một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, lại chảy lòng vòng mới chết. Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình đang khẽ rung lắc trong dòng nước ấm như vậy, nàng giống như một người đang hoan lạc và run rẩy trong hạnh phúc được che đậy kỹ càng, vĩnh viễn khó thể nào thoát ra. Lúc này hai má lún đồng tiền trên mặt cũng xuất hiện, rõ ràng là tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Đến quán cơm Giáp Ngư Thôn có không ít quan viên chính quyền, nếu Vương Tử Quân đến công khai, sợ rằng chưa ăn được vài miếng đã có người đến tìm.
Vương Tử Quân cùng Lâm Dĩnh Nhi bước vào trong Giáp Ngư Thôn, lúc này Giang Gia Kỳ đã đứng chờ sẵn. Nàng nhìn Vương Tử Quân trùm trên đầu một chiếc mũ mà không khỏi cười hì hì nói:
- Anh Vương, anh đội mũ trông lại càng đẹp trai.
Giang Gia Kỳ dù đoán được Vương Tử Quân muốn làm gì, vì hắn có chút thân phận, thế nhưng nàng lại không biết được cụ thể đó là thân phận gì, thế nên cũng không bị gò bó, vẫn ăn nói như thường.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Mọi người sắp xếp tiệc ở phòng nào, tôi đã đói meo bụng rồi.
Cha mẹ Giang Gia Kỳ chỉ thuê một phòng nhỏ, không lớn, nhưng lại vừa đủ cho năm người dùng cơm. Bố của Giang Gia Kỳ ngồi lên vị trí chủ vị, mẹ của Giang Gia Kỳ ngồi bên cạnh nhiệt tình sắp xếp thức ăn.
Ba người phụ nữ cùng đùa giỡn, bố của Giang Gia Kỳ cũng không tham gia góp vui, ông quay sang nói chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân lúc này đã cởi mũ ra, nhưng bố của Giang Gia Kỳ chưa từng tiếp xúc với hắn, thế nên cũng không biết người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với mình chính là bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy.
Lâm Dĩnh Nhi khi nổi giận thì gương mặt vẫn tươi đẹp, cặp mắt vẫn quyến rũ, khóe miệng vẫn dí dỏm, cặp môi mỏng hơi vểnh lên làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn hôn. Nàng nhìn Vương Tử Quân vào khoảng cách gần, thế là Vương Tử Quân đành phải nở nụ cười với nàng. Đối mặt với cảm tình của nàng, hắn không thể thua, tất nhiên đây cũng không phải là cảm giác thành công, dù là tiếp nhận hay từ chối thì cũng không phải thành công, nó trái ngược với mục tiêu của Vương Tử Quân.
Nếu nói muốn thực hiện những mục tiêu trong đời thì rõ ràng cần nhiều lực lượng, vấn đề là hai người bây giờ đang ngồi đối mặt nhau, Vương Tử Quân cảm thấy mình không thể nào tránh khỏi ánh mắt của Lâm Dĩnh Nhi. Thế là trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút cảm giác vương vấn, hắn đưa tay ra kéo cô gái đáng yêu xinh đẹp vào trong lòng mình.
Hai người dán chặt lại với nhau, tiếng hít thở của đối phương giống như truyền vào trong tai nhau, khi cảm giác này bùng lên thì Vương Tử Quân chợt vô thức cảm thấy bàn tay của mình đặt dưới vạt áo của Lâm Dĩnh Nhi.
- Anh Tử Quân, anh đừng như vậy.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy bàn tay ấm áp của Vương Tử Quân, thế là nàng chợt tỉnh lại trong lúc mê loạn, một lời nhắc nhở của nàng giống như làm cho đầu óc của Vương Tử Quân thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thẹn thùng động lòng người của Lâm Dĩnh Nhi trong lòng mình, hắn không khỏi thầm mắng: Vương Tử Quân, mày làm gì vậy? Mày đã đồng ý chuyện hôn sự với người ta, vậy mày với Lâm Dĩnh Nhi là thế nào? Mày muốn hại nàng sao?
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi hắn định vị mình và Lâm Dĩnh Nhi sẽ chỉ có thể là anh em thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác mất mát khó tả.
- Anh Tử Quân, anh làm sao vậy?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, nàng dùng giọng chú ý hỏi.
- Không, không có gì.
Vương Tử Quân vội vàng phất tay rồi dùng giọng gấp gáp nói.
- Có phải là vừa rồi em nói gì không đúng, nếu như vậy thì anh Tử Quân...Em thật sự thích anh.
Lâm Dĩnh Nhi giống như một đứa bé phạm vào sai lầm, nàng dùng giọng ngập ngừng nói với Vương Tử Quân, âm thanh ngại ngùng như tiếng muỗi kêu.
Tuy âm thanh của Lâm Dĩnh Nhi là rất nhỏ nhưng ý nghĩa của nó thế nào thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, thế là hắn không tự chủ được phải dùng tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của nàng. Hắn dùng định lực cả hai đời của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng nói ra một câu:
- Dĩnh Nhi, chúng ta...Anh luôn xem em như em gái của mình.
Gương mặt thẹn thùng của Lâm Dĩnh Nhi chợt hóa thành ngẩn ngơ, nàng ngẩng đầu lên, ngón tay chợt điểm một cái thật mạnh lên trán của Vương Tử Quân:
- Anh đúng là, anh Tử Quân là khốn kiếp, là dối trá, anh nói xem em là em gái, vậy vừa rồi anh duỗi tay ra, là anh muốn làm gì?
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt có chút lúng túng, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lời phản bác của Lâm Dĩnh Nhi, thế là không khỏi nói lời xin lỗi, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cười vang.
- Coi như bỏ qua cho anh, nếu lần sau còn như vậy, em sẽ không bỏ qua cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa cầm lấy muỗng múc một miếng canh:
- Anh này, em mớm cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi chớp cặp mắt quyến rũ, điều này làm cho tâm thần của Vương Tử Quân có hơi lay động, hắn không tự giác được phải há miệng ra, nuốt phần canh không biết có hương vị thế nào vào trong bụng.
Khi Lâm Dĩnh Nhi rút thìa lại thì cửa phòng bị đẩy ra, hai người Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi vẫn ở sát bên nhau. Vừa rồi Lâm Dĩnh Nhi mớm canh cho bí thư Vương, bây giờ vẫn còn có chút tư thế chưa thu về, cũng không muốn tách ra, bây giờ hai người mới chợt tỉnh ngộ, thế là dịch ra một chút rất lưu luyến và bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này người đi vào phòng không phải là ba người Giang gia, chính là một người đàn ông trung niên béo tròn, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, sau đó vẫy tay với Vương Tử Quân rồi nói:
- Nghe nói cậu là người quen của cục trưởng Trương, cục trưởng Trương cho mời cậu sang gặp mặt.