Bí Thư Trùng Sinh

Chương 211 : Mới đến đã muốn ta nhớ cả đời

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


- Bí thư Vương, ngày mốt sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố, hội nghị này quy cách rất cao, bí thư và chủ tịch huyện đều tham gia, hơn nữa phó chủ tịch nắm công tác kinh tế cũng tham gia. Trên hội nghị hằng năm đều có khen thưởng những điển hình tiên tiến và phê bình những đơn vị tụt hậu. Anh cũng biết tình huống của huyện Lô Bắc chúng ta rồi đấy, mỗi năm đều xếp hàng cuối cùng.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lô Bắc là một huyện nghèo khó cấp quốc gia, cũng là một huyện nghèo nhất thành phố Hồng Ngọc. Nếu nói về phát triển kinh tế thì căn bản không ra trò trống gì, vào thời đại lấy kinh tế làm chủ đạo như lúc này, không bị phê bình mới là lạ.



- Bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Hàn đã nhập viện, nói là huyết áp cao lại tái phát.



Nghê Chấn Thu nói rất có trình độ, chỉ nói nửa vời, nửa câu sau lại nuốt về.



Dựa theo phân công thì Hàn Minh Khải là người nắm công tác kinh tế, bây giờ Hàn Minh Khải phải nhập viện, vấn đề kinh tế tất nhiên phải do một vị phó chủ tịch đứng ra nắm lấy. Nghê Chấn Thu dù không nói rõ nhưng lại nhắc nhở mình không nên tham gia hội nghị vận hành kinh tế kia.



Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Nghê Chấn Thu, cái gật đầu này cũng làm cho Nghê Chấn Thu cảm thấy vui sướng, điều này đã nói rõ mình nhận được sự tán thành của bí thư Vương. Nếu được lãnh đạo thừa nhận, như vậy mình có thể chèo chống được vị trí chủ nhiệm ủy ban tư pháp, xem ra bây giờ đã có manh mối tốt.



Vương Tử Quân nhìn Nghê Chấn Thu kinh sợ lui ra mà nở nụ cười nhạt, Nghê Chấn Thu này so ra còn linh hoạt hơn cả Tôn Hạ Châu, nhưng nếu muốn thu nạp loại người này, chính mình cần phải quan sát một thời gian.



- Tút, tút, tút!



Chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân tiện tay cầm micro, nói tôi là Vương Tử Quân, nhưng đầu dây bên kia lại không có âm thanh nào phát ra.



Lúc đầu Vương Tử Quân có chút tức giận, nhưng sau đó tiếng thở đứt quảng vang lên, hắn chợt chấn động, thế là không nhịn được phải lẩm bẩm:



- Hồng Cẩm à?



- Anh đúng là, có thể nghe được cả tiếng thở của em, coi như anh vượt qua kiểm tra.



Tiếng cười yêu kiều truyền đến từ đầu dây bên kia, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng cười này mà cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt lại. Hắn cảm thấy tình yêu của mình với Tần Hồng Cẩm không phải dễ dàng có thể xóa đi, cũng không thể đơn giản cắt đứt, đối với hắn thì đây là một thứ gì đó như khắc cốt ghi tâm, sâu tận xương tủy, nghĩ đến nó cũng làm cho lồng ngực đau nhói. Một cuộc điện thoại của Tần Hồng Cẩm đã đào móc những nổi cô đơn và thống khổ của hắn ra bên ngoài.



- Bảo bối, anh nhớ em.



Vương Tử Quân dù không được nhìn thấy, nhưng hắn dựa vào âm thanh cũng có thể thấy được tình huống rưng rưng lệ của Tần Hồng Cẩm ở phía bên kia, người yêu nhau không cần con mắt, chỉ có thể dùng tâm là trực tiếp cảm giác được.




Lưu Thành Quân hít vào một hơi khí lạnh, cũng không tiếp tục lên tiếng. Trong lòng hắn biết rõ, dù có nói nữa cũng toi công, Đỗ Tự Cường sẽ không đi làm những chuyện đắc tội với người. Trước khi tổ chức cuộc họp hôm nay thì Lưu Thành Quân đã có tính toán nên gọi người nào, lúc này thấy Đỗ Tự Cường đưa đẩy quá khéo thì lại nhìn sang Vương Tử Quân:



- Chủ tịch Vương, ngày mốt anh có việc gì không?



Ngày mốt anh có việc gì không? Vương Tử Quân nghe được câu hỏi của Lưu Thành Quân mà thầm cảm thán, người trong quan trường dù có bối cảnh hay không có gì thì chút học vấn cũng phải có. Cứ nhìn những biểu hiện của chủ tịch Lưu vào lúc này thì biết nghệ thuật lãnh đạo đã cao siêu cỡ nào, chỉ là mộti câu hỏi đã bày ra đủ trình độ cho người khác phải ngước nhìn.



Người ngoài nghe Lưu Thành Quân hỏi như vậy thì thầm nghĩ Vương Tử Quân có thể tham gia hoặc không, nhưng thực tế ai cũng hiểu rõ, đây là Lưu Thành Quân ném ý tốt cho Vương Tử Quân. Ý nghĩ của Lưu Thành Quân đã quá rõ ràng, hắn muốn nhắc nhở Vương Tử Quân, anh có lấy cớ thì nhanh lên, chỉ cần anh có cái cớ ẩn giấu, tôi sẽ cho anh vượt qua kiểm tra, anh sẽ không phải là nhân tuyển tham gia hội nghị kinh tế lần này. Truyện được copy tại Truyện FULL



Tiền Diễm Lệ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vương Tử Quân, chiếc mũi có hơi co giật, lửa giận từ trong lòng bùng lên. Nhưng đối phương mạnh hơn nàng quá nhiều, bây giờ Vương Tử Quân không những sắp xếp ở vị trí cao hơn nàng trong khối chính quyền, còn là một vị thường ủy huyện ủy, chính là một nhân vật quật khởi tân sinh, Lưu Thành Quân có ý tốt với Vương Tử Quân cũng là chuyện quá bình thường.



Thạch Phong Huy và Tôn Hạo cũng có cùng suy đoán với Tiền Diễm Lệ, hai người này cũng không ngốc, tất nhiên bọn họ biết chủ tịch Lưu hỏi như vậy là có ý gì.



Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt Lưu Thành Quân tràn đầy nụ cười thiện ý, tâm tư lôi kéo Vương Tử Quân để đối đầu với Hầu Thiên Đông của hắn là quá cấp bách, lúc này hắn lấy lòng Vương Tử Quân còn tốt hơn cả đứng lên mời rượu.



Vương Tử Quân khẽ buông bút trong tay xuống dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, sau đó hắn dùng giọng có khí phách nói:



- Ngày mốt tôi không có việc gì quan trọng, tôi sẽ đi cùng chủ tịch huyện.



Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại cực kỳ có lực và tác động vào màng tai của vài vị chủ tịch ngồi đây, bọn họ quá bất ngờ vì câu trả lời của hắn, không ngờ đối phương lại đứng lên ôm lấy một sự việc đáng xấu hổ như thế.



Vương Tử Quân là kẻ ngốc sao? Không, dù là Lưu Thành Quân hay là Đỗ Tự Cường cũng không có ý nghĩ này, một người vào đúng thời điểm có thể làm cho một nhà máy in cải tử hoàn sinh; một người không ra tay thì thôi, đã vung tay là nát đá tan vàng, có thể giành phần thắng trong tranh chấp với chủ tịch thành phố, như thế là kẻ ngu sao?



Đỗ Tự Cường nhìn gương mặt không chút gợn sóng sợ hãi của Vương Tử Quân, trong lòng hắn khẽ động. Đảm đương, hai chữ này xuất hiện trong lòng hắn, đối phương có đảm đương, tuy chỉ là vài chữ đơn giản nhưng đó là thứ mà nhiều người không dễ dàng làm được. Bây giờ Vương Tử Quân cho ra lựa chọn như vậy, lại cho tất cả mọi người thấy mình là người có thể đảm đương.



Lưu Thành Quân dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn gật đầu nói:



- Vậy thì cứ theo ý của chủ tịch Vương, chúng ta tan họp.