Bí Thư Trùng Sinh

Chương 213 : Nếu muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


- Cám ơn bí thư Hùng đã khích lệ, tôi sẽ nhất định cố gắng, sẽ cố gắng vì sự phát triển của huyện Lô Bắc.



Vương Tử Quân ngẩng đầu lên dùng giọng lạnh nhạt nói.



- Như vậy thì được rồi, tôi thấy công tác năm ngoái của huyện Lô Bắc cũng có điểm sáng về phương diện thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước. Chưa nói đến những vấn đề gì khác, có thể biến một doanh nghiệp đứng trên bờ vực phá sản thành điển hình phát triển kinh tế cũng là điều không dễ dàng, vì vậy tổ chức thật sự khẳng định với hạng mục công tác này của huyện Lô Bắc, rõ ràng phải phát thưởng và phải là giải thưởng lớn. Tôi yêu cầu các quận huyện đơn vị cần phải học tập huyện Lô Bắc, cần phải nắm chặt công tác thay đổi chế đội xã hội của xí nghiệp, giúp các xí nghiệp vượt qua khốn cảnh, lại tiếp tục tỏa sáng...



Hùng Trạch Luân nói đến phát thưởng, hơn nữa còn là giải thưởng lớn, điều này làm cho vị thư ký trưởng thị ủy chủ trì hội nghị cũng tranh thủ vẫy tay với phó thư ký trưởng, lúc này phó thư ký trưởng cũng hiểu ý, vội vàng lấy một phần thưởng dự bị đưa ra.



Hùng Trạch Luân thấy một nữ nhân viên đưa phần thưởng lên thì vui vẻ tiếp nhận, sau đó đặt trong tay Vương Tử Quân.



Có thể được bí thư thị ủy phát thưởng, hơn nữa là một giải thưởng vốn không có sự sắp xếp từ trước, thế là Vương Tử Quân trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Hầu Thiên Đông mới vừa rồi bị mắng đến mức khó thể ngẩng đầu lên, bây giờ vẻ mặt cũng tươi sáng hơn.



Nhưng sau khi Vương Tử Quân nhận giải thưởng thì Hùng Trạch Luân lại thay đổi chủ đề, cũng không định buông tha cho hai người Hầu Thiên Đông. Sau khi nhóm Vương Tử Quân xuống đài thì lão đưa mắt nhìn xuống bên dưới rồi hỏi:



- Bí thư Hầu Thiên Đông và chủ tịch Lưu Thành Quân của huyện Lô Bắc có đến không?



Bí thư thị ủy tự mình đặt câu hỏi, Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân lập tức đứng lên chờ nghe chỉ thị của bí thư.



- Tôi không hỏi gì khác, chỉ hỏi các anh một hạng mục công tác: Các anh có thể hoàn thành hạng mục con đường kia không?



Hùng Trạch Luân nói rõ ràng dồn hai người Hầu Thiên Đông vào góc tường, không có tiền, nếu chỉ dựa vào nguồn tài chính của huyện để sửa đường thì cũng không thể nào đủ. Nhưng nếu nói không làm đường trước mặt bí thư thị ủy và các vị lãnh đạo đơn vị trong thành phố thì cũng thật sự không nói nên lời. Hùng Trạch Luân không phải vừa mới lên tiếng sao? Không có tiền thì còn nhiều nhân tuyển cho vị trí bí thư huyện ủy.



Hai người Hầu Thiên Đông đưa mắt nhìn nhau, chợt sinh ra cảm giác đồng cảnh ngộ. Khoảnh khắc sau Hầu Thiên Đông phải thành thật nói:



- Bí thư Hùng, con đường này, huyện Lô Bắc chúng tôi nhất định sẽ làm.



- Được, hai anh bây giờ đứng trước mặt các vị lãnh đạo thành phố, các anh nói xem khi nào thì có thể thông xe từ huyện Lô Bắc đến thành phố An Dịch?



Hùng Trạch Luân xem như từng bước áp sát, căn bản không cho hai người cơ hội thở dốc.



- Sang năm, vào thời điểm này sang năm thì tôi sẽ mời bí thư Hùng đến nghiệm thu công tác.



Hầu Thiên Đông dù nói có chút không đủ lo lắng, nhưng lúc này dù thế nào cũng phải mạnh miệng mới được.
Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát rồi nói một lời khuyên với ý tốt của Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, dù là thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến hắn.



Hầu Thiên Đông cũng gật đầu, những chuyện thế này quá nguy hiểm, cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu Vương Tử Quân.



- Nếu như hai vị lãnh đạo tin tưởng tôi, tôi sẽ thử một lần.



Vương Tử Quân uống hết ly rượu rồi dùng giọng kiên định nói.



- Tốt, đồng chí Tử Quân cuối cùng cũng là cán bộ thanh niên, có bốc đồng, có nhiệt tình, đã bày tỏ thái độ thì cứ thử xem.



Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát, xem như đã có quyết đoán.



Hùng Trạch Luân hỏi như vậy vốn chỉ muốn phê bình đại biểu của huyện Lô Bắc, muốn đạt đến mục đích giết gà dọa khỉ, nhưng khi lão thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì không khỏi dừng lại.



Ấn tượng đầu tiên của Vương Tử Quân với người đối diện là quá trẻ, không phải là một thư ký đấy chứ? Khi Hùng Trạch Luân đang trầm mặc thì tên của vài vị phó chủ tịch huyện Lô Bắc hiện ra trong lòng.



" Vương Tử Quân! "



Hùng Trạch Luân nghĩ đến ba chữ này mà không khỏi sững sờ, lão là bí thư thị ủy, tất nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao mà đối thủ của mình là Hoàng Long Chương phải rời khỏi cương vị.



Hùng Trạch Luân nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân mà không khỏi trầm ngâm, sau đó lão chợt hạ hỏa:



- Anh là phó chủ tịch tạm giữ chức của huyện Lô Bắc, là Vương Tử Quân sao? Anh đã đến huyện Lô Bắc được mấy tháng, có biết tình hình trong huyện không?



- Biết, nhưng còn chưa đến mức toàn diện.



Lúc này Vương Tử Quân cũng không trả lời vẹn toàn, nếu trả lời quá chu toàn mà mình lại không xuống đài được, như vậy cũng đáng chê cười.



- À, nghe nói cậu đã gây dựng lại nhà máy in của huyện Lô Bắc, để cho nhà máy in sắp phá sản tiếp tục phát triển bừng bừng, rõ ràng là công tác không tệ. Cán bộ tạm giữ chức cũng là cán bộ của thành phố Hồng Ngọc, nếu đã đến thì cũng cố gắng công tác, cậu làm rất tốt ở phương diện này.



Vừa rồi dù là người trên đài hay dưới đài cũng nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ tiếp nhận cơn giông tố đến từ bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân, nhưng cũng không ai ngờ bí thư Hùng nghe thấy tên của Vương Tử Quân thì không nổi giận còn dùng lời hòa ái nói vài câu khích lệ.