Bí Thư Trùng Sinh

Chương 214 : Đến gần anh làm em cảm thấy ấm áp

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Sau khi từ thành phố Hồng Ngọc quay về, Vương Tử Quân đặt tất cả tâm tư lên con đường nối huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch, ngoài việc xử lý những sự vụ thường ngày của ủy ban tư pháp, phần lớn thời gian hắn đều đặt tâm tư lên hạng mục này.



Sau khi huyện ủy chính quyền xác định Vương Tử Quân là cán bộ phụ trách xây dựng đường, trong khu huyện ủy chợt bùng lên một tin đồn, đó chính là Vương Tử Quân không có việc gì sao lại lao đầu xuống vực? Làm việc không ra gì? Đúng là ăn no rửng mỡ.



Còn có một phiên bản khác được truyền lưu, chính là Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đã ở lại huyện Lô Bắc quá lâu, bí thư thị ủy đã quyết tâm ném ra một khúc xương vừa cứng vừa thối chính là làm đường, đó chính là không vừa mắt hai người bọn họ, nếu một khi công tác không có kết quả, như vậy chờ đợi hai vị lãnh đạo chỉ có kết quả chia ly.



Khi huyện Lô Bắc đang bùng lên đủ mọi loại tin đồn như gió bão thi trên hội nghị công tác tư pháp của huyện Lô Bắc, không những các vị lãnh đạo bốn ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án cùng tụ tập, tất cả các phó chủ tịch xã nắm công tác tư pháp cũng phải tham gia.



Hội nghị lần này Vương Tử Quân đứng lên đọc tổng kết công tác tư pháp trong năm qua, đồng thời cũng đưa ra những yêu cầu đối với công tác tư pháp vào năm nay.



Khi Vương Tử Quân phát biểu ý kiến trên đài, ánh mắt hắn lơ đãng quét qua đám người bên dưới, đó chính là vị trí được sắp xếp cho các cán bộ tòa án, hắn gặp một người quen, ánh mắt chợt lóe lên.



" Gương mặt kia sao lại quen thuộc như vậy? Sao có thể được? Mình mới đi đến tòa án một lần, sao mình có thể gặp được người quen. "



Trong lòng Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn lại nhìn về phía những nhân viên công tác của tòa án, nhưng có hơn chục tên nhân viên, hơn nữa bọn họ đều mặc chế phục như nhau, điều này làm cho hắn nhìn một vòng vẫn không có thu hoạch gì.



Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy.



Hội nghị tổng kết và mở rộng công tác tư pháp tất nhiên sẽ kết thúc trong thắng lợi, sau khi kết thúc hội nghị thì Vương Tử Quân cùng cục trưởng cục công an Liên Giang Hà và chánh án Phó Thuấn Triêu cùng nhau đi ra ngoài.



Phó Thuấn Triêu hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, nói chuyện rất vang dội, lúc này hắn đang cung kính nói với Vương Tử Quân: Truyện được copy tại Truyện FULL



- Bí thư Vương, tòa án chúng tôi đã cung kính chờ đợi anh đến thăm từ rất lâu, anh là lãnh đạo công tác bận rộn, hôm nay chúng tôi cũng không thể để anh đi được, cũng phải đưa anh về tòa án kiểm tra chỉ đạo công tác một lần. Lúc này ba mươi sáu nhân viên cán bộ của tòa án chúng tôi đang rất chờ mong sự xuất hiện của anh.



Vương Tử Quân cười cười:



- Tôi không đến được không phải vì thời gian gần đây quá bận sao? Thế này đi, đợi đến khi nào có thời gian thì tôi sẽ cho Hạ Châu thông báo với anh.



Hai người vừa nói chuyện thì từ xa có chục người đi đến, mười người này chạy rất nhanh, nhưng bọn họ còn chưa tiếp cận được Vương Tử Quân thì đã bị đám cảnh sát tham gia hội nghị chặn lại.



- Chúng tôi muốn gặp bí thư Vương, khụ, khụ, khụ...



- Bí thư Vương, chúng tôi có chuyện muốn phản ánh với anh...



Tiếng la hét vang ra từ trong đám người, Phó Thuấn Triêu nghe thấy nhóm người la hét rối loạn thì không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn về phía đám người chạy đến kêu oan, nhìn cách ăn mặc thì biết bọn họ là nông dân đến từ nông thôn. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó vung tay với Tôn Hạ Châu:



- Cậu đưa những vị nông dân kia đến phòng văn thư, hỏi xem bọn họ có vấn đề gì cần phản ánh, một giờ sau báo cáo tình huống cho tôi.



Tôn Hạ Châu lúc nào cũng theo sát Vương Tử Quân, bây giờ nhóm người kia chợt xuất hiện kêu oan, hắn cũng có vài phần tâm tư gánh chịu. Những tình huống kêu oan đột nhiên như thế này thật sự là một khảo nghiệm với lãnh đạo, nếu không chú ý thì sẽ bị hãm sâu vào bùn, làm cho chính mình rơi vào tình huống khó xử.



Khi cán bộ lãnh đạo rơi vào vòng vây kêu oan, tất nhiên sẽ phải bày tỏ thái độ, hai môi mấp máy dễ nói nên lời nhưng nếu muốn tỏ thái độ ngay lập tức với nhân dân cũng thật sự khó khăn. Không ngờ đạo cao một thước mà ma cao một trượng, bí thư Vương tránh mạnh đánh vào chỗ yếu, thế là nhanh chóng làm cho tâm tình kích động của quần chúng yên ổn trở lại, rõ ràng là tiến có thể công, lùi có thể thủ, phương án xử lý rất cao xa.



Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, hắn đi về phía đám thôn dân đang bị cảnh sát ngăn cản, còn Vương Tử Quân lại ngồi lên xe của Thái Thần Bân chạy về phía khu vực huyện ủy.



Vương Tử Quân ngồi trên xe mà không khỏi đặt tâm tư lên đám người kêu oan vửa rồi. Những năm qua khi công tác phổ cập pháp luật xâm nhập xuống nông thôn, dân chúng đã biết và hiểu về pháp luật, biết rõ mình có thể bảo hộ lợi ích của mình, thế là sự kiện kêu oan cứ kéo dài mãi không thôi.



Nếu nói trắng ra thì trong một huyện chỉ có bí thư và chủ tịch huyện là hai đối tượng được người kêu oan thích nhất, bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch cũng không phải là đối tượng lựa chọn thích hợp nhất. Theo cách nói của dân chúng thì bắt người trước tiên phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua, những vị cấp phó khó thể nào làm chủ được mọi việc, nếu cứ phải chờ xin chỉ thị từng bậc, sợ rằng sẽ chẳng còn ra thể thống gì.



" Những người dân kia sao lại tìm đến mình? Hơn nữa lại chọn đúng thời điểm vừa mở hội nghị tư pháp toàn huyện? "



Vương Tử Quân thầm suy đoán, cuối cùng hắn tìm ra một đầu mối: Sau lưng đám người kêu oan kia chắc chắn có kẻ chỉ điểm.



Nếu như không có người chỉ điểm cho đám người kueeu oan kia, bọn họ sao có thể tìm đến một vị bí thư ủy ban tư pháp xếp ở vị trí sau cùng trong hội nghị thường ủy như mình? Chỉ sợ bọn họ cũng không biết hội nghị vừa rồi nói về vấn đề gì.



Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu Vương Tử Quân, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếp sống quan trường trong hơn nửa năm qua đã làm hắn ý thức được sự nguy hiểm của nó, chính mình bây giờ dù đã đứng vững bàn chân ở huyện Lô Bắc, thế nhưng điều này cũng không thể khẳng định không có ai muốn tạo ra thiêu thân sau lưng mình.



Không có tâm hại người nhưng phải có tâm đề phòng, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là các vị lãnh đạo huyện ủy chợt hiện lên trong mắt.



Nửa giờ sau, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc đang xem xét văn kiện thì Tôn Hạ Châu gõ cửa đi vào, trong tay là vài tờ giấy.



- Bí thư Vương, đã tìm hiểu rõ ràng.



Tôn Hạ Châu đặt một phần tài liệu viết tay xuống trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.




- Tôi cũng không biết vì sao lại bị phân đến huyện Lô Bắc.



Cuối cùng vẫn là một câu giải thích vẽ rắn thêm chân, rõ ràng có hiệu quả giấu đầu lòi đuôi. Điều này làm cho khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng bùng lên cảm giác lâng lâng.



- Tiểu tử kia, lá gan của cô khá lớn, dám sai người đến náo loạn sau hội nghị tư pháp, cô không sợ tôi nói cho chánh án tòa án biết sao? Coi chừng anh ấy phát hỏa lên người cô.



Y Phong nở nụ cười sáng lạn, nàng khẽ hừ một tiếng nói:



- Hừ, tôi cũng không tin, tôi chẳng lẽ nhìn lầm? Tôi biết rõ anh không phải loại người như vậy.



- Cô cũng đừng quá tự tin, con người của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi rất quan tâm đến những người có tính toán với mình. Tôi thấy không bằng thế này, hoặc là cô mời tôi một bữa cơm hối lộ chặn miệng của tôi, nếu không tôi sẽ tìm đến làm phiền chánh án tòa án.



Vương Tử Quân hùng hổ nói.



- Anh Tử Quân, anh không phải là loại người như vậy, dù anh giả vờ thế nào cũng không giống, đừng lãng phí thời gian.



Y Phong phát hiện nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân như một đứa bé, thế là nàng híp mắt, hàm răng trắng ngần lộ ra, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân ngẩn ngơ và động tâm.



Vương Tử Quân nhìn vẻ đẹp của Y Phong, hắn lập tức lấy điện thoại ra giả vờ gọi đi, khi ngón tay của hắn đặt lên nút gọi thì đã bị Y Phong giật lấy điện thoại.



- Tôi mời anh dùng cơm không được sao? Anh đã là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc, không ngờ lại vẫn giống như một đứa bé thế này.



Y Phong liếc mắt nhìn Vương Tử Quân một cái, sau đó đi về phía trước.



Thái Thần Bân nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt mà biết nhiệm vụ đi theo bí thư Vương của mình đã kết thúc, hắn không đợi Vương Tử Quân nhìn mình mà dùng giọng nôn nóng nói:



- Bí thư Vương, nhà tôi có việc gấp, tôi phải về xử lý ngay.



Vương Tử Quân thầm khen Thái Thần Bân có ánh mắt tinh đời, hắn phất tay cười nói:



- Tiểu Thái, cậu cứ đi đi.



Y Phong đến huyện Lô Bắc thực tập cũng không có nhiều tiền lương, thế cho nên nàng sẽ không mời Vương Tử Quân vào khách sạn lớn, mà đi vào trong một quán ăn tên là Phao Phao.



Nếu nhìn từ bên ngoài thì bên trong quán ăn đầy sương khói, có rất nhiều thực khách. Sau khi đi vào thì Y Phong lấy ra một chiếc khăn tay, nàng vừa lau bàn vừa dùng giọng oán trách nói với Vương Tử Quân:



- Anh xem anh kìa, mới vào đã đặt mông ngồi xuống, không chờ tôi lau xong rồi hãy ngồi sao?



Ông chủ quán ăn thấy tình hình như vậy thì khẽ chậc lưỡi, nhưng khi nhìn bộ chế phục thẩm phán của Y Phong, lão vẫn phải áp chế cảm giác bực bội của mình, sau đó dư quang ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân. Lão thầm nghĩ, đúng là kẻ có phúc thì không cần bận rộn, không có phúc thì hoang mang rối loạn, một nữ thẩm phán xinh đẹp như vậy lại dịu dàng như thế, lại phải lau ghế cho tên kia ngồi. Nếu so ra thì vợ mình ở nhà đúng là một con cọp mẹ, nếu về dung mạo thì không bằng một phần mười của cô gái này, hơn nữa còn cả ngày la hét chửi bới, sai khiến mình như cu li.



Y Phong tuy mặc chế phục nhưng cổ vẫn trắng như tuyết, gương mặt đỏ hồng, hai tay thon dài và đẹp đẽ như ngọc. Nàng lau sạch chiếc ghế mà Vương Tử Quân đang ngồi, sau đó ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười:



- Anh Vương, anh muốn ăn gì? Đừng khách khí, dù thế nào thì tôi cũng là người mời khách.



Sau đó Y Phong ngồi xuống rất quy củ trước mặt Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân vừa xắn tay áo vừa cố làm ra vẻ nói:



- Tốt, cô đã nói vậy thì tôi cũng muốn vung đao chặt chém.



Vương Tử Quân tuy nói vậy nhưng cũng chỉ gọi vài món ăn bình thường mà thôi, sau khi chủ quán cầm menu đi ra thì hắn mới cười hỏi:



- Cô đến huyện Lô Bắc được bao lâu rồi?



- Tôi cũng chỉ vừa đến mà thôi, mùng bảy đi làm.



Y Phong chần chừ một chút rồi nói tiếp:



- Tôi vốn muốn tìm anh, nhưng sợ anh bận, cho nên...



- Cô không phải sợ tôi bận, sợ người ta nhìn thấy sẽ bảo là nịnh hót lãnh đạo phải không?



Vương Tử Quân vẫy tay gọi ông chủ đưa đến một lon nước trái cây cho Y Phong, ngoài miệng vẫn không khách khí mà vạch trần lời nói của nàng.