Bí Thư Trùng Sinh

Chương 225 : Hoa dại ven đường không dễ hái

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


- Liễu Yên Hồng là ai?



- Liễu Yên Hồng là người dẫn chương trình của đài truyền hình huyện Lô Bắc chúng ta, chồng của cô nàng này là một quân nhân.



Trương Tân Dương nhanh chóng trả lời, rõ ràng hắn biết rất rõ về chuyện này.



- Phá hoại hạnh phúc gia đình của quân nhân là một tội lớn, nhưng chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào.



Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem xét văn kiện trên bàn, lại dùng giọng không đếm xỉa nói.



Trương Tân Dương ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng chỉ sau nháy mắt đã bừng tỉnh, hắn chợt cúi đầu như gà mổ thóc: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



- Bí thư Vương nói rất đúng, chuyện hư hỏng thế này chúng ta cũng không nên dính vào.



Trương Tân Dương nói xong thì cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này, hắn chỉ nói vài câu cho vui với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.



Sau khi Trương Tân Dương rời khỏi phòng, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn biết rõ Trương Tân Dương sẽ làm gì, chỉ là trong lòng có chút kháng cự, cảm thấy điều này có chút xấu xa.



Xem ra quan trường là một cái chảo nhuộm, dù anh có cố gắng bảo thủ, cố gắng giữ mình trong sạch thì vẫn không thực tế. Có những người âm thầm cống hiến cho tổ quốc, đi đến tận biên cương làm nhiệm vụ canh phòng, như vậy thì chính quyền xem như là hậu viện phải giữ gìn chút tôn nghiêm cho anh chứ?



Một giờ năm mươi, Vương Tử Quân đi đến phòng họp huyện ủy, hắn là một vị thường ủy xếp vị trí cuối cùng, dù bây giờ có chút thế lực nhưng vẫn không thể bằng những thường ủy thâm niên. Nhưng trên vấn đề quy củ thì Vương Tử Quân thật sự làm rất tốt, hắn tuân thủ đàng hoàng, chỉ cần là hội nghị thường ủy thì hắn là người đến đầu tiên.



Vương Tử Quân đến cửa phòng họp thì chợt sững sờ, vì lúc này không những có Tiếu Tử Đông ngồi sẵn, thậm chí trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc cũng đã ngồi trên vị trí của mình. Nhìn bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là bầu không khí rất tốt.



- Bí thư Vương đến rồi đấy à, mời anh ngồi.


Vẻ mặt Tả Minh Phương có hơi đỏ, hắn không ngờ mình vạch trần một sự thật mà lại bị người ta vây công mãnh liệt như vậy, mà vị thường ủy xếp trước mình là Trần Lộ Dao càng dùng giọng phê bình khá mạnh. Nếu tin tức về hội nghị thường ủy lần này lan truyền ra ngoài, sợ rằng uy tín của mình sẽ bị ảnh hưởng.



Tả Minh Phương nhìn Trần Lộ Dao đang chậm rãi lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn về phía Lưu Thành Quân, hy vọng tìm được sự trợ giúp của chủ tịch Lưu.



Lưu Thành Quân tất nhiên thấy rõ ánh mắt cầu cứu của Tả Minh Phương, lúc này Tả Minh Phương nghĩ gì thì hắn cũng hiểu rất rõ, nhưng đối mặt với đám người thường gây sự là Trần Lộ Dao thì hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn. Hắn là một vị chủ tịch huyện, nếu như tỏ thái độ quá rõ ràng, không phải sau này sẽ bất lợi trong công tác sao?



Nhưng nếu như mình im lặng không nói, chết sống không mở miệng, như vậy sợ rằng sẽ mất đi một vị chiến hữu lâu năm như Tả Minh Phương. Nếu là như vậy, sau này Lưu Thành Quân sẽ trở thành kẻ cô đơn trong hội nghị thường ủy, sau khi xem xét đủ đường lợi hại thì hắn chuẩn bị mở miệng.



- Bí thư Lộ Dao, công tác của đài truyền hình không nằm trong sự phân công quản lý của tôi, tôi cũng không biết về đồng chí Liễu Yên Hồng, nhưng phòng tổ chức cũng cần có nguyên tắc tổ chức. Đài truyền hình phải có các vị phó giám đốc chứ? Giám đốc Thường vừa lui xuống, lúc này các vị phó giám đốc đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, nếu như đặc biệt đề bạt một cán bộ khác, như vậy cũng ảnh hưởng đến tính tích cực của các vị cấp phó. Vì thế tôi thấy có thể xem xét một vài vị cán bộ khác cũng tích cực công tác hay không? Như vậy còn phải dựa theo nguyên tắc tổ chức.



Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên, hắn nghiêm trang nói trước khi Lưu Thành Quân lên tiếng.



Một vị bí thư ủy ban tư pháp mở miệng trước mặt các vị thường ủy nói về vấn đề nguyên tắc, đây thật sự là vỗ lên mặt Trần Lộ Dao. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng cực kỳ hợp tình hợp lý, dù Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm công tác tổ chức cũng không tìm ra được lời nói nào để phản bác.



Trần Lộ Dao trầm mặc chính là cơ hội cho Lưu Thành Quân phản kích, Vương Tử Quân đã lên tiếng định vị, Lưu Thành Quân nếu như không lên tiếng rèn sắt ngay khi còn nóng, sợ rằng sẽ bị người ta cho là không biết nắm thời cơ.



- Bí thư Hầu, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, theo tôi được biết thì đài truyền hình huyện Lô Bắc không phải không có phó giám đốc, hơn nữa không phải là một mà là ba vị, phòng tổ chức khảo sát đã bỏ qua ba đồng chí này, chẳng lẽ ba đồng chí này không hợp cách?



Lưu Thành Quân nói rất nặng, Tôn Quốc Lương bị tấn công mà chỉ có thể cúi đầu, có ba vị phó giám đốc mà tất cả đều không hợp cách, đây thật sự khó nói nên lời, không những đắc tội với người mà bàn chân còn không vững vàng.



- Tôi nghe nói các vị lãnh đạo ban ngành của đài truyền hình chiến đấu rất hăng hái.



Tiếu Tử Đông cũng không nhìn ai mà dùng giọng không đầu không đuôi nói.



Ý nghĩ của Tiếu Tử Đông là thế nào thì ai cũng hiểu, thế là Vũ Trạch Huy, Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao đều cảm nhận được áp lực. Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương thì không có vấn đề, nếu lời đề nghị của phòng tổ chức không được thông qua thì khảo sát lại, nhưng Vũ Trạch Huy thì lại khác, mỹ nhân kia đang chờ hắn ôm chiến thắng quay về. Lúc này hắn mới chợt ý thức được vấn đề, hoa dại ven đường không dễ hái, muốn cũng phải trả một cái giá lớn.