Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2278 : Cần anh làm chỗ dựa

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Nhâm Chính Thịnh nghe lời nói của Vương Sinh Lĩnh thì không khởi thở dài một hơi. Tuy ông lão kia nói năng không thích hợp, thế nhưng ít nhiều cũng có nói vài lời, căn bản có tác dụng hơn một người ngoài như mình.



- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu chỉ có một người con là cháu thôi. Vương Tử Quân cười cười, sau đó nói: - Mứt táo này rất ngon, mời bác nếm thử.



- Có một con thôi sao? Như vậy có vẻ hơi ít. Vương Sinh Lĩnh nghĩ đến ba trai hai gái nhà mình mà không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng khi lão cầm lấy miếng mứt táo bỏ vào miệng thì chợt phản ứng, sau đó rung giọng nói: - Cái gì? Bố cậu chỉ có mình cậu là con trai thôi sao?



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kinh ngạc của ông lão, thầm nghĩ không phải bố cháu còn một người vợ khác đấy chứ? Hắn nghĩ như vậy rồi nhanh chóng chổi bỏ ý nghĩ xấu xa này, sau đó cười nói: - Đúng vậy, chỉ có một mình cháu thôi.



Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ vừa rồi ngồi còn có chút thản nhiên, thế nhưng bây giờ lại nhanh chóng thẳng lưng lên. Bọn họ không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, cũng đã được xem hình ảnh của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân bây giờ căn bản là quá trẻ tuổi, thế nên bọn họ cũng không nghĩ đây là Vương Tử Quân.



Nhưng sau khi Vương Sinh Lĩnh hỏi như vậy, bọn họ trên cơ bản đã biết được thân phận của Vương Tử Quân. Tuy bọn họ là lãnh đạo một huyện, cũng là người gặp qua nhiều tình huống, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản là kém quá xa.



- Chào chủ tịch Vương. Hầu như hai người đồng thời đứng lên cười chào hỏi Vương Tử Quân.



Khi thấy hai người này đứng lên thì nhóm người Vương Sinh Lĩnh cũng đứng lên theo, điếu thuốc vừa rút ra căn bản không kịp đưa lên miệng châm lửa, bàn tay run rẩy.



Vương Tử Quân dùng tay dìu Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế rồi nói: - Bác, khó có cơ hội bác đến nhà chơi, cũng không phải là người ngoài, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.
- Cậu...Sao cậu lại đánh người? Vương Sinh Khuê tuy nhỏ tuổi hơn Vương Sinh Lĩnh thế nhưng cũng đã hơn sáu mươi, bây giờ bị một tên thanh niên cho một tát, cũng không thể nhịn được.



- Đánh người sao? Ông đánh mày thì làm sao? Mày có biết thiết chút nữa thì ông ngã xuống đất rồi không? Tên thanh niên rõ ràng là bị Vương Sinh Khuê chọc tức, hắn lên tiếng rồi vung tay chụp lấy cổ áo của Vương Sinh Khuê.



Vương Sinh Lĩnh và Vương Sinh Khuê là anh em họ, tất nhiên lão không thể để em mình bị người ta đánh, thế là tiến lên ngăn căn. Hai người Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ có hơi ngây người, vẻ mặt rất khó coi.



Hai người đều thấy được tình cảnh vừa rồi, tuy Vương Sinh Khuê mở cửa mà không nhìn chung quanh, thế nhưng vấn đề này cũng không phải là lỗi của một người, tên thanh niên kia cũng không nên chạy xe máy quá nhanh như vậy.



Nhưng hai người nhìn nhãn hiệu chiếc xe máy bên kia mà không khỏi nhíu mày, bọn họ không những đã từng gặp loại xe như vậy, nhiều lần đi kêu gọi đầu tư thấy thương nhân chạy những chiếc xe có nhãn hiệu như thế, hai người biết loại xe này rất xa xỉ.



Bây giờ tên thanh niên kia chạy một chiếc xe máy nhãn hiệu như vậy, rõ ràng là không bình thường.



- Này anh bạn, chúng tôi cũng không cố ý, thế này đi, xe của ngài bị trầy xước, chúng tôi nhất định sẽ bỏ tiền tu sửa. Nhâm Chính Thịnh do dự một chút rồi tiến lên hòa giải.



Tên thanh niên đang nắm lấy cổ áo của Vương Sinh Khuê, lúc này nghe thấy Nhâm Chính Thịnh nói như vậy thì dùng giọng bạo ngược nói: - Anh bồi thường? Con bà nó, anh cho rằng tôi cần tiền của các người sao? Tôi nói cho các người biết, bố tôi có rất nhiều tiền, bây giờ tôi chỉ muốn đánh lão già không có mắt này một trận mà thôi.