Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2279 : Con người có lực lượng (1)
Ngày đăng: 02:37 19/04/20
Nhâm Chính Thịnh còn định lên tiếng, thế nhưng lại bị tên thanh niên kia đẩy ra. Viên lái xe đi theo Nhâm Chính Thịnh thấy lãnh đạo của mình bị người ta đối đãi vô lễ như vậy, thế là máu nóng dâng lên, không chịu nổi chuẩn bị tiến lên thì bị Nhâm Chính Thịnh giữ lại.
Không đến phương Nam không biết mình ít tiền, không đến thủ đô không biết mình quan nhỏ, đám người Nhâm Chính Thịnh là lãnh đạo cấp huyện, tên thanh niên bên kia tuy bộ dạng xấu xí nhưng biết đâu người đứng sau lưng cực kỳ có lực lượng, đắc tội với bọn họ căn bản là không thể chịu nổi.
- Anh làm gì? Anh muốn làm gì? Vương Sinh Khuê tuy có tuổi nhưng cũng rất nóng tính, thấy tên thanh niên kia lại vung tay lên, thế là nổi nóng, sau đó dùng sức đẩy tên kia ra khỏi người mình.
Khi Vương Sinh Khuê còn trẻ cũng là hảo hán trong thôn, một bao tải lương thực gần trăm căn có thể đặt lên vai đi băng băng. Bây giờ tuy đã già không còn hảo hán như xưa, thế nhưng lực lượng còn sót lại vẫn là không nhỏ.
Tên thanh niên kia tuy hùng hổ nhưng căn bản lại kém hơn Vương Sinh Khuê, thế nên bị Vương Sinh Khuê đẩy ngã lăn ra đất.
Tên thanh niên bị một lão già nhà quê đẩy ngã xuống đất mà không khỏi cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn đứng lên chỉ vào mặt Vương Sinh Khuê rồi dùng giọng thẹn quá hóa giận nói: - Con bà nó, dám ỷ đông hiếp yếu sao? Tôi cho các người biết tay.
Tên thanh niên nói rồi lấy điện thoại ra, lúc này Vương Sinh Khuê không khỏi dùng ánh mắt luống cuống nhìn Nhan Sĩ Tắc và Lộ Đính Hồ.
- Anh bạn, người bạn của tôi căn bản là sai, anh bạn xem là đại nhân không chấp tiểu nhân. Anh ấy đến từ nông thông, là người thân của chủ nhiệm Vương. Nhâm Chính Thịnh do dự giây lát rồi tiến lên khuyên giải tên thanh niên bên kia.
Nhưng lời này của Nhâm Chính Thịnh càng làm cho tên thanh niên nổi trận lôi đình, hắn đẩy Nhâm Chính Thịnh ra rồi lớn tiếng mắng: - Cút ngay, cái gì mà chủ nhiệm Vương hay không chủ nhiệm Vương, ông nói cho mày biết, ông ở thủ đô này chưa từng chịu thiệt bao giờ, chuyện này ông không để yên cho mày đâu.
Lúc này điện thoại nối thông, chợt nghe thấy tên thanh niên hét lên: - Tiểu Tam, gọi vài người đến đây, có vài thằng mù làm phiền anh.
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá lớn nhưng uy nghiêm có từ nhiều năm lại làm cho người ta không khỏi phát run, đám thanh niên côn đồ nghe thấy vậy thì không khỏi khựng lại.
- Con bà nó, mày là ai mà dám chĩa vào chuyện này? Ông nói cho mày biết, vấn đề hôm nay... Tên thanh niên đứng đầu thấy người của mình khựng lại không ra tay, thế là không khỏi cảm thấy mất thể diện, hắn nhanh chóng mở miệng mắng.
Nhưng tên này còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một cái tát vang dội.
- Mày còn dám nói bậy thì ông đánh chết mày. Trịnh thiếu gia nói rồi chạy về phía vương tử quân, hắn có chút do dự rồi hỏi: - Chú...Chú Vương, chú sao lại đến đây?
Trịnh thiếu gia này nếu đứng cùng một chỗ với Vương Tử Quân thì nhiều người sẽ cho rằng đây là hai người bạn cùng lứa, thế nhưng bây giờ Trịnh thiếu gia căn bản hạ thấp tư thái của mình.
Vương Tử Quân nhìn đứa cháu đột nhiên xuất hiện, hắn cũng có chút sững sờ, thế là trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Cậu là?
- Cháu là Trịnh Triết Quân, bố cháu là Trịnh Đồng Lục. Trịnh Triết Quân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Trịnh Đồng Lục? Vương Tử Quân biết đây là phó thư ký trưởng của văn phòng quản lý hành chính, cũng coi là một nhân vật hô phong hoán vũ ở thủ đô, rất được thủ trưởng tín nhiệm. Vương Tử Quân căn bản đã gặp mặt người này, thế nhưng cũng không có giao tình quá sâu.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thiết Quân, bố cậu có khỏe không?