Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2300 : Tiểu nhân đắc chí
Ngày đăng: 02:38 19/04/20
- Giám đốc Thịnh, chúng tôi tìm anh để kiểm tra tình huống. Người đàn ông trung niên họ Diêu tiến lên vỗ vỗ vai của Thịnh Lưu Duệ rồi nở nụ cười bình thản nói.
Sau khi đám người kia rời đi thì Lỗ Trạch Cảnh mới kịp phản ứng, lúc này cái trán sáng loáng đã vã đầy mồ hôi.
Thị trấn Kim Phong nằm ở ngoại ô thành phố Rừng Mật, địa phương này không quá lớn thế nhưng lại được thành phố Rừng Mật chú trọng đầu tư, thế nên ngày càng phồn hoa. Nơi đây có xu thế phát triển nhà hàng khách sạn, du khách đến từ bên ngoài cũng làm cho thị trấn có thêm nguồn lực phát triển.
- Anh Hứa, hai người chúng ta đã lâu chưa từng đến đây thì phải. Thịnh Giáp Thành nhìn Hứa Tranh Đồ rồi dùng giọng cảm khái nói.
Nếu so sánh với Thịnh Giáp Thành thì vẻ mặt Hứa Tranh Đồ rất căng, hắn hừ lạnh một tiếng mà cũng không nói lời nào.
Thịnh Giáp Thành cũng không vì Hứa Tranh Đồ không lên tiếng mà giảm đi hào hứng, lão cười ha hả nói: - Tôi nhớ năm xưa lần đầu tiên hai người chúng ta uống rượu với nhau là ở thị trấn Kim Phong, nhưng khi đó nơi này còn chưa gọi là thị trấn Kim Phong, chỉ là thôn Kim Phong mà thôi. Trong thôn Kim Phong có một quán rượu nhỏ, hai ta gọi một dĩa lạc luộc và một chai rượu, ông chủ quán cũng không vì vậy mà nổi giận.
Hứa Tranh Đồ hừ một tiếng xem như đáp lời Thịnh Giáp Thành, mà Thịnh Giáp Thành lại chỉ về phía một khách sạn cách đó không xa nói: - Anh thấy không, đó là vị trí năm xưa, khi đó chỉ là một quán rượu nhỏ, bây giờ đã biến thành một khách sạn có cấp bậc.
- Đúng là đời bể dâu mấy ai ngờ. Hứa Tranh Đồ cảm khái một câu, căn bản có vài phần cảm động.
Hai người không nói thêm điều gì, bọn họ sóng vai đứng bên cạnh nhau, nếu như là người quen biết thấy được tình huống này, bọn họ căn bản sẽ ngạc nhiên chết đi được.
Thịnh Giáp Thành nghe thấy Hứa Tranh Đồ nói như vậy cũng không nổi giận mà cười ha hả nói: - Anh nói như vậy có chút cực đoan, tôi nói cho anh biết, sở dĩ tôi thường hay thắng, ngoài việc tôi giỏi ở phương diện làm người, tôi căn bản tổn hao nhiều tinh thần hơn anh. Ví dụ như sự kiện hiện tại, anh biết tôi đã mưu đồ bao lâu rồi không? Vì ép người kia vào hoàn cảnh hiện tại, tôi đã làm ra bao nhiêu công tác rồi không?
- Anh không biết, nhưng có điều tôi thừa nhận một người nếu muốn thành công thì phải có số phận. Khi tôi chuẩn bị xuất toàn lực thì Mạc lão gia tử ra đi, nói thật, tôi cũng rất đau lòng với sự kiện này.
Hứa Tranh Đồ cúi đầu không nói, chỉ là uống rượu khá mạnh, rượu cũng cay hơn, cũng say lòng người. Hứa Tranh Đồ cảm thấy rất áy này, mình thật sự phải xin lỗi người kia, vì mình không còn lựa chọn nào khác.
Thịnh Giáp Thành luôn quan sát phản ứng của Hứa Tranh Đồ, lão hiểu tâm tình của Hứa Tranh Đồ. Đúng lúc này điện thoại của Thịnh Giáp Thành chợt vang lên, nhưng lão cũng không nhanh chóng nghe máy. Sau khi uống thêm một ngụm rượu thì mới cầm lấy điện thoại, đang định bấm nút nghe thì tiếng chuông dừng lại.
- Gì thế này? Thịnh Giáp Thành nhìn thấy đó là một dãy số xa lạ thì không khỏi sững sờ. Khi lão đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho người ta hay không, đột nhiên lão nhận được một tin nhắn. Lão mở ra xem theo bản năng, chợt thấy một dòng chữ làm chính mình ngây cả người: "Triệu Đỉnh Nhất đã bị ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi rồi!"
Không có cái tên nào của người gửi tin nhắn, thế nhưng tin nhắn này như một con dao chọc vào lòng Thịnh Giáp Thành.
Triệu Đỉnh Nhất là ai thì Thịnh Giáp Thành biết rất rõ ràng, người này căn bản có cực kỳ nhiều mối liên hệ với tập đoàn Thần Phương. Lão nghĩ đến chuyện này mà không khỏi sinh ra dự cảm bất an. Đúng lúc này lại có một tin nhắn được gửi đến, lão mở ra đọc thì cảm thấy nội dung không khác gì tin nhắn trước, chỉ là tên người được thay đổi mà thôi.
Thịnh Giáp Thành không khỏi cảm thấy cơ thể run lên, trước khi sự kiện lần này kết thúc thì tập đoàn Thần Phương chính là tâm bệnh của lão, mà tin nhắn vừa rồi đã chọc vào thẳng trái tim của lão.