Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2301 : Chọn trái chọn phải (1)

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Lão lúc này đang suy nghĩ đến tình cảnh Khang Tắc Chính đưa người rời đi.



Người đến đem theo tin tức, đồng thời còn có thủ đoạn cần chấp hành, điều này làm cho khóe miệng của Sầm Vật Cương hơi thô ráp. Mặc dù thái độ của người đến rất kính cẩn, thế nhưng tuyệt đối chưa đến mức cung kính.



Nhưng hai bên căn bản không lệ thuộc vào nhau, vì vậy dù Sầm Vật Cương có bực mình cũng chỉ im lặng đối mặt. Còn những thứ khác, lão căn bản không thể nói, cũng không nói nên lời.



Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mãi không điều tra được vụ án liên quan đến tập đoàn Thần Phương, thế nhưng khi mà ủy ban kỷ luật còn chưa đột phá được thì lãnh đạo thượng cấp đã từ một phương hướng khác tiến hành điều ra về đám người Thịnh Lưu Duệ.



Chỉ cần là người có dính cứt, cho dù có lau sạch thì trên mông chẳng lẽ hết mùi hôi? Đám người Thịnh Lưu Duệ căn bản có được quá nhiều lợi lộc từ tập đoàn Thần Phương, tất nhiên sẽ không chỉ đặt mồm mình vào tập đoàn Thần Phương, dù sao thì không gian càng lớn sẽ càng làm cho bọn họ có được nhiều lợi ích hơn.



- Trời làm bậy còn có thể được, người tự gây nghiệt thì khó sống. Sầm Vật Cương thầm cảm khái một câu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của mình. Lão thật lòng tán thành phương án nhổ cái gai Thịnh Giáp Thành ra khỏi quan trường Mật Đông, dù sao thì lão cũng là bí thư tỉnh ủy, lão hiểu rõ về tình hình của Thịnh Giáp Thành. Chỉ là sự kiện này căn bản có vài vấn đề làm cho lão cảm thấy ớn lạnh.



Không phải là lãnh đạo thượng cấp không còn tín nhiệm công tác của mình đấy chứ?



Một người phụ trách ở địa phương nếu như không có được sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp, như vậy là đả kích rất lớn, thậm chí có thể nó là một bản nhạc mở đầu cho hành khúc cuốn gói rời đi.



Sầm Vật Cương căn bản bỏ ra quá nhiều tâm huyết ở Mật Đông, mà Mật Đông đại biểu cho giấc mộng của lão, nơi này là cơ sở cho sự cất cánh của lão. Thế nhưng bây giờ khi mà ánh nắng mặt trời sắp lóe lên thì lão lại phát hiện chính mình đang dùng dây tự buộc mình.




Phương Anh Hồ hiểu rõ Sầm Vật Cương, cũng vì hiểu rõ nên hắn không muốn làm phiền Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ hắn không có nhiều cố kỵ như vậy.



Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi mở miệng khuyên nhủ: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chuyện này nên thông báo cho chủ tịch Vương, mặc dù anh ấy đang ở vào trạng thái đau thương, ngài không muốn quấy rầy, thế nhưng dù sao anh ấy cũng là chủ tịch tỉnh.



"Vương Tử Quân chỉ sợ còn biết nhiều hơn chúng ta, thậm chí người này căn bản là đạo diễn của tất cả những gì đang diễn ra!" Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy, thế nhưng đó là ý nghĩ rất khổ sở. Lúc này lão chấp nhận lời đề nghị của Phương Anh Hồ, thế là gật đầu nói: - À, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Vương.



- Ngài nên gọi điện bây giờ thì hơn. Phương Anh Hồ ngồi thẳng người rồi nói tiếp: - Có một số việc làm sớm tốt hơn làm muộn.



Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, lão không nói lời nào. Lão cũng không phải nổi giận vì Phương Anh Hồ không cung kính với mình, lão là người thông minh, lão biết Phương Anh Hồ mở miệng như vậy là vì mình.



Nhưng cũng vì mục đích của Phương Anh Hồ như vậy mà làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy không thoải mái.



Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là bí thư tỉnh ủy, là người đứng đầu tỉnh Mật Đông.



Nhưng Sầm Vật Cương có thể không gọi điện thoại được sao? Nếu như lão để mặc cho nó phát triển, như vậy thì tiến không biết tiến thế nào, lui không biết lui ra sao.