Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2462 : Làm cấp dưới, tôi nhìn trúng anh (hạ)
Ngày đăng: 02:39 19/04/20
Khi Sầm Vật Cương đi đến hiện trường thì có bảy tám người công nhân ăn mặc không đồng nhất nhưng đều đội mũ bảo hộ đã ngừng nói chuyện, đám người dùng ánh mắt đề phòng nhìn về hía Sầm Vật Cương.
- Ai là người phụ trách chỗ này, đến đây một chút. Miêu Dược Hổ mãi đi theo sau lưng Đồ Phấn Đấu, tuy vừa rồi hắn không đứng ra báo cáo, thế nhưng bây giờ không thể không lên tiếng.
- Chủ tịch Miêu, tôi là quản lý hạng mục công trình này. Một người đàn ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi mặc tây trang nhưng lại có chút quê mùa xuất hiện. Người này đi đến bên cạnh Miêu Dược Hổ, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.
Miêu Dược Hổ nhìn thoáng qua người này rồi trầm giọng nói: - Có chuyện gì xảy ra? Có phải các anh còn chưa phát tiền lương cho công nhân không? Tôi nói cho anh biết, nếu như các anh nợ tiền lương của người lao động, thị ủy sẽ không để yên cho các anh đâu.
- Chủ tịch Miêu, chúng tôi đã phát tiền lương cho công nhân đúng thời hạn, lần này không phải là chuyện nợ tiền lương. Viên quản lý nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Miêu Dược Hổ thì đổ mồ hôi hột, lúc này mồ hôi càng vã ra như tắm.
Sầm Vật Cương nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, lão chậm rãi đi về phía một người công nhân hơn năm mươi tuổi nói: - Chào anh, có phải bọn họ nợ tiền lương các anh hay không? Các anh cứ nói rõ ràng, có bí thư và chủ tịch thành phố ở đây, bọn họ nhất định sẽ làm chủ cho anh.
Viên công nhân kia nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương rồi hít vào một hơi thuốc nói: - À, công trường đã phát lương rồi, thế nhưng chúng tôi không muốn làm ở đây, chuẩn bi chuyển sang nơi khác.
- Vậy vừa rồi các anh tranh chấp cái gì? Sầm Vật Cương có chút sững sốt, sau đó trầm giọng hỏi người kia.
- Chúng tôi làm chỗ này vốn khá tốt, cũng không muốn đổi sang nơi khác, dù sao nơi đây phát lương rất kịp thời. Thế nhưng lại không thể không chuyển chỗ làm, vì bọn họ nơi này cứ vài ngày lại có kiểm tra, nói cái này không được cái kia không xong, làm chậm trễ công tác của chúng tôi. Tháng trước chúng tôi còn kiếm được ba bốn ngàn, thế nhưng bây giờ còn chưa được một ngàn, vì vậy chúng tôi muốn chuyển chỗ làm.
Đứng bên cạnh Vương Tử Quân chính là biên tập viên Ninh Dao của đài truyền hình tỉnh Mật Đông. Trước nay Ninh Dao căn bản đã đón tiếp không biết bao nhiêu đoàn kiểm tra của tỉnh, người phụ nữ này nhìn bên ngoài còn đẹp hơn cả khi lên tivi, hơn nữa lại ăn nói khéo léo, thế nên làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng bây giờ Ninh Dao đứng bên cạnh Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác gò bó, cũng không phải là gương mặt của Vương Tử Quân quá căng cứng, vị chủ tịch Vương này đến đài truyền hình tỉnh vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, khi lãnh đạo giới thiệu thì chủ tịch còn bắt tay mình, cũng nói rất thích xem các chuyên mục của mình.
Có thể nói Vương Tử Quân chính là một vị lãnh đạo tỉnh mà Ninh Dao cảm thấy hòa đồng nhất, nhưng điều này lại làm cho nàng cảm thấy có chút gò bó, dù là lần trước bí thư Sầm đến thì nàng cũng không khó chịu như bây giờ.
Ninh Dao sở dĩ sinh ra cảm giác khó chịu chính là vì cảm thấy chủ tịch Vương coi mình như người bình thường, không thèm quan tâm đến một biên tâp viên xinh đẹp như nàng. Không, phải nói là chủ tịch Vương không quan tâm đến vẻ đẹp của nàng, đây căn bản là đả kích rất lớn với nàng.
Lúc bắt đầu Ninh Dao còn nói vài câu chào mừng để cho chủ tịch Vương chú ý, thế nhưng sau khi chủ tịch Vương nói chuyện với nàng vài câu, nàng cảm nhận được tâm tư của người ta, thế là càng có chút tổn thương.
- Xem ra chính mình làm mình mất mặt. Ninh Dao thầm cảm khái một câu như vậy. Tuy nàng đã được không ít người đàn ông bồi dưỡng lòng tự tin, thế nên cũng không muốn tiếp nhận thất bại, chẳng qua nàng căn bản không có lòng tin để người đàn ông kia chú ý đến mình.
Ninh Dao nhìn vào gương, trong đó là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cao ráo, hai chân thẳng tắp, thế là không khỏi lấy lại chút tự tin cho mình.
- Ninh Dao, cô đến giới thiệu quá trình cho chủ tịch Vương. Giọng nói của vị cục trưởng kiêm giám đốc đài truyền hình vang lên bên tai làm cho Ninh Dao không kịp phản ứng, thế là cảm thấy mình có chút thất thố.