Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2486 : Nhân sinh là một viên gạch (2)
Ngày đăng: 02:40 19/04/20
- Cô ấy nói cô Mã nhập viên ở đâu? Vương Tử Quân nhanh chóng tìm lại nhiều thông tin trong trí nhớ của mình, sau đó hắn hỏi Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa nhanh chóng nói: - Không nói rõ ràng, nhưng chị ấy có để lại số điện thoại liên lạc.
Vương Tử Quân nhìn dãy số điện thoại và cái tên Thẩm Thanh Nghiêm, hắn không khỏi nhớ đến một cô nữ sinh tóc ngắn với bộ dạng hấp tấp. Thậm chí hắn còn nhớ năm xưa mình không làm bài tập và bị cô gái này phê bình một chặp.
Mới đó mà đã hơn ba mươi năm rồi.
Vương Tử Quân và Thẩm Thanh Nghiêm học ở hai trường khác nhau nên cũng không liên lạc với nhau, khi Vương Tử Quân tốt nghiệp thì có đưa số điện thoại nhà mình cho Thẩm Thanh Nghiêm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại theo số mà Vương Tử Hoa ghi lại.
Sau hai tiếng chuông thì bên kia vang lên âm thanh có chút mệt mỏi: - Chào anh, tôi là Thẩm Thanh Nghiêm.
- Chào Thẩm Thanh Nghiêm, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nghe giọng nói có chút lạ lẫm mà trong lòng thậm chí có chút kích động, dù sao cũng là bạn học nhiều năm không gặp, ba mươi năm cũng không phải là ít, dù là ai cũng có chút kích động mà thôi.
- Vương Tử Quân, bây giờ liên lạc với anh cũng không dễ dàng, anh đang công tác gì vậy? Từ sau khi tốt nghiệp thì tôi chưa từng gặp lại anh. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Thẩm Thanh Nghiêm, sau khi nghe nói đó là Vương Tử Quân thì nàng đặc biệt kích động, giọng điệu nhanh chóng giống như súng máy.
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà hình tượng mơ hồ của Thẩm Thanh Nghiêm căn bản dần trở nên rõ ràng. Hắn nghĩ đến tình cảnh năm xưa đeo cặp sách to tướng đến trường, thế là không khỏi cười nói: - Tôi bây giờ đang ở thành phố Giang Thị, đội trưởng Thẩm bây giờ có bận rộn gì không? Cũng đã lâu rồi tôi và cô chưa gặp lại nhau.
- Đã tốt nghiệp hơn ba mươi năm rồi, thời gian đúng là trôi qua quá nhanh. Thẩm Thanh Nghiêm cười cười nói: - Tôi bây giờ cũng không nghĩ ra bộ dạng của anh như thế nào.
Thẩm Thanh Nghiêm nhìn Vương Tử Quân mặc tây phục với hình tượng cực kỳ giỏi giang mà không khỏi tiến lên hai bước nói: - Trước đó vài ngày tôi có gọi điện thoại cho các bạn học, cũng bàn luận với bọn họ về hình tượng của anh vào lúc này, thế nhưng không ngờ anh lại có biến hóa lớn như vậy.
Vương Tử Quân cười cười rồi đưa mắt nhìn khắp phòng: - Cô Mã ở trong phòng này sao?
- Cô Mã ở phòng này. Thẩm Thanh Nghiêm nghe Vương Tử Quân nhắc đến cô Mã thì gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng nói rồi đi đến một chiếc giường gần bên cạnh, sau đó nói với một bà lão mặc áo quần bệnh nhân màu xanh nói: - Cô Mã, cô xem ai đến thăm mình kìa?
Khi Thẩm Thanh Nghiêm lên tiếng thì một bà lão với cơ thể gầy gò héo rút mái tóc thưa thớt không khỏi ngẩng đầu lên.
Vương Tử Quân nhìn tình cảnh này mà không thể tin được đây là cô Mã của mình năm xưa. Trong hình tượng của hắn thì cô Mã là một người phụ nữ trẻ tuổi, bây giờ cô Mã nằm trên giường bệnh lại giống như một bà lão da bọc xương.
Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy bi thương, hắn tiến đến gần bên cạnh cô giáo của mình, sau đó trầm giọng nói: - Cô Mã, ngài đã khỏe hơn chút nào chưa, em là Vương Tử Quân.
Lời nói của Vương Tử Quân không khỏi làm cho ánh mắt trống rỗng của cô Mã có thêm vài phần sức sống, bà dùng bàn tay khô gầy giữ lấy tay của Vương Tử Quân rồi nói: - Vương Tử Quân à, đã nhiều năm rồi không gặp lại em, bây giờ em vẫn khỏe đấy chứ?
Vương Tử Quân cười nói: - Cô Mã, em rất khỏe, em tin tưởng rằng cô sẽ tốt hơn. Sau khi ngài xuất viện, em sẽ đưa ngài về thăm trường cũ.
Cô giáo Mã nghe Vương Tử Quân nhắc đến trường cũ thì nụ cười thêm nồng đậm, bà gật đầu thật mạnh nói: - Đúng, nên đi đến thăm trường, nên đi thăm trường.