Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2487 : Người quá ti tiện thì không làm gì hơn được

Ngày đăng: 02:40 19/04/20


Vương Tử Quân cũng không hỏi bệnh tình của cô Mã, hắn ôn lại những kỷ niệm năm xưa với Thẩm Thanh Nghiêm và cô giáo của mình. Thẩm Thanh Nghiêm không biết có phải là vì muốn cho cô giáo vui hay không mà nở nụ cười nói: - Cô Mã, cô còn nhớ không, năm xưa Vương Tử Quân chính là một học sinh nhát nhất trong lớp, khi đó cô còn để cho anh ấy ngồi cùng bàn với em, để em giúp đỡ một chút.



Vương Tử Quân căn bản biết rõ đó là sự thật, thế nên hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng. Cô Mã chợt có chút hào hứng, bà dùng giọng đứt quảng nói: - Ừ, cô vẫn còn nhớ, năm xưa cô cảm thấy cậu học sinh này rất hay ngại, trả lời mà cũng thẹn đỏ cả mặt, thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì sau này ra xã hội còn làm được trò trống gì nữa.



Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, lúc này có người xông đến nói: - Mẹ, lúc này mẹ đã khá hơn chưa?



Khi âm thanh này vang lên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo cà vạt với bộ dạng rất lưu manh từ bên ngoài đi vào nói.



Khi thấy người đàn ông kia thì vẻ mặt Thẩm Thanh Nghiêm căn bản là không được tốt cho lắm, nụ cười trên mặt của cô giáo Mã cũng biến mất, gương mặt rất sợ hãi, bàn tay có hơi run rẩy.



- Chị Thanh Nghiêm, chị đến thăm mẹ tôi sao? Hì hì, tôi cảm ơn chị. Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Nghiêm, ánh mắt căn bản không có chút tinh khiết, điều này không khỏi làm cho Thẩm Thanh Nghiêm càng thêm mất vui.



- Chương Tiêu, anh đến đây làm gì? Anh đi ngay cho tôi. Cô giáo Mã nói rồi lớn tiếng với người đàn ông bên kia.



Chương Tiêu nhìn bộ dạng kích động của mẹ mình, hắn không những không nóng nảy mà còn cười hì hì nói: - Mẹ, ngài làm gì vậy? Nổi nóng như vậy không tốt cho sức khỏe, con là con trai của mẹ, sao không đến thăm mẹ được?



Chương Tiêu nói rồi nhìn sang Vương Tử Quân ở bên cạnh rồi cười nói: - Anh gì ơi, tôi thấy anh có lẽ là học trò cũ của mẹ tôi. Anh nghĩ mà xem, mẹ tôi khổ cực cả đời vì những người học sinh như các anh, bây giờ có chút tuổi thì đã bị bệnh nặng, nếu như ngài có dư dả thì nên giúp đỡ mẹ tôi một chút.




Thẩm Thanh Nghiêm nhìn bộ dạng quẩn bách của Vương Tử Quân mà không khỏi nở nụ cười.



Triệu Binh căn bản là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn nhìn thấy thái độ của Thẩm Thanh Nghiêm với Vương Tử Quân, thế là không khỏi có cảm nhận gì đó, lại cười hì hì nói: - Vương Tử Quân, anh thật sự không nhớ tôi sao? Khi còn bé thì cậu là người duy nhất dám đánh nhau với tôi.



- Khi đó hình như tôi nhớ đã đánh anh sưng cả đầu, ha ha ha.



- Anh nhớ lầm rồi, tôi nhớ là Vương Tử Quân đánh anh sưng đầu lên mới đúng. Thẩm Thanh Nghiêm vừa rót nước cho cô Mã vừa cười nói.



Vương Tử Quân thật sự không nhớ rõ là có chuyện gì xảy ra, hắn nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt buồn cười của Tiểu Hà, hắn biết rõ Tiểu Hà buồn cười vì chuyện khi còn nhỏ của mình.



- Vương Tử Quân, tôi thấy có lẽ anh cũng là người thành công, chúng ta đã lâu không gặp nhau, hôm nay xem như ngồi lại một chút, bây giờ trong tỉnh cũng có không ít những người bạn học năm xưa. Triệu Binh nhìn Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.



Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, khi nào đó sẽ gặp mặt một chút.



- Anh Triệu, bệnh của mẹ em giống như càng thêm nghiêm trọng, hôm qua bệnh viện còn thúc đóng viện phí. Chương Tiêu là người giỏi làm việc theo hoàn cảnh, hắn đi đến bên cạnh Triệu Binh rồi xoa xoa hai tay nói.