Bí Thư Trùng Sinh
Chương 250 : Sắp xếp chờ mưa gió đến
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Khi Vương Tử Quân định lên tiếng thì Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt chạy từ trong nhà ra ngoài, nàng hưng phấn chạy đến, vừa chạy vừa dùng giọng không kịp thở giải thích:
- Vừa rồi nấu nước, em quên tắt.
Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi bày ra lý do như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi nhìn nụ cười ẩn giấu của Lâm Trạch Viễn, hắn vẫn cố gắng thu lại nụ cười của mình, hắn nghiêm trang gật đầu nói:
- Vấn đề an toàn là trên hết, an toàn là đệ nhất.
Lâm Trạch Viễn tuy có thể nghe rõ lời nói dối của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng thầm nghĩ máu nước nóng trong nhà nào cần phải tắt đi? Lão thấy con gái mình giải thích mà bộ dạng có chút ngốc nghếch, vẻ mặt có hơi đỏ hồng, hơi xấu hổ và thẹn thùng. Lão là một bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày đều duyệt qua vô số hạng người, nào không phải là hạng cao nhân? Chỉ cần nhìn bộ dạng con mình đỏ mặt chạy ra, liếc mắt nhìn đã thấy một bộ dạng thật sự chính mình còn chưa từng được gặp trong quá khứ, thế là trong lòng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Thật ra ấn tượng của Lâm Trạch Viễn về Vương Tử Quân là rất tốt, đứa bé này xuất thân danh môn, trên người lại không có bất kỳ khí tức gì của đám công tử ăn chơi trác táng, luôn giữ khuôn phép, lại cắm rể phát triển ở cơ sở, hơn nữa gia đình còn có bối cảnh cực cao, lão thấy rõ tất cả. Đối phương không quá dựa giẫm vào bối cảnh đã có thể phát triển một cách sinh động như vậy, nếu như cho hắn một khoảng không rộng lớn, lại giúp đỡ một tay, như vậy đứa nhỏ này chẳng phải như rồng bay lên chín tầng trời sao? Lão thầm nghĩ như vậy, khi nhìn mặt Vương Tử Quân thì trong lòng có thêm vài phần tán thành.
Con gái Lâm Dĩnh Nhi chính là khối thịt mềm nhất trong lòng Lâm Trạch Viễn, các vị đồng sự và chiến hữu của lão đều biết rõ điều này. Có một lần Lâm Dĩnh Nhi phát sốt, mở miệng nói lời mê sảng, nói mớ muốn bố làm cá Tương Hương cho mình ăn. Thế là Lâm Trạch Viễn chạy từ đơn vị về nóng lòng như lửa đốt, lão tắt điện thoại, ở cùng với con gái một ngày. Đối với một vị bí thư tỉnh ủy mà ngày thường luôn xem công tác là đệ nhất thì đây đúng là một việc chưa từng có.
Sau này Lâm Trạch Viễn nói thẳng với con gái:
- Dĩnh Nhi, con là cây trụ tinh thần của bố, là điểm yếu của bố, con cũng đừng hại bố nhé.
Lâm Dĩnh Nhi không biết điểm yếu là gì, sau này nàng xem phim kiếm hiệp mới biết người ta luyện võ đến tầng cao nhất thì toàn thân cứng rắn như sắt, cực kỳ khủng bố. Thế nhưng trên người những cao thủ như vậy cũng có một điểm cực kỳ yếu, là bộ vị có sức chống đỡ kém nhất, đây chính là điểm yếu. Nàng hiểu được câu nói của bố mình có nghĩa là gì, thế là không khỏi nở nụ cười đắc ý. Nhưng sau này nàng càng khôn khéo hiểu chuyện, học tập tốt, học xong phổ thông thì thi vào đại học chính quy, hơn nữa thành tích là cực tốt, mỗi lần về trường, dù Lâm Trạch Viễn có cho nàng đi nhờ xe, nàng vẫn kiên trì với chiếc xe đạp của mình, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến bố mình.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trạch Viễn phát hiện con gái mình bắt đầu tỏ ra vui vẻ hưng phấn khi gặp mặt tiểu tử Vương Tử Quân, cuối cùng lão cũng sinh ra cảm giác bất an. Với một người đầy kinh nghiệm cuộc đời và quan trường như lão, tất nhiên lão có thể đoán được con gái mình đang thích tiểu tử kia.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện hôn sự đã được đàm phán thành công giữa Vương gia và Mạc gia thì Lâm Trạch Viễn lại mơ hồ cảm thấy trong lòng có hơi đau, con gái mình từ nhỏ nếu gặp chuyện đau lòng sẽ chui vào một góc co rút người lại, sẽ yên lặng chảy nước mắt như một chú mèo nhỏ bất lực. Lão nghĩ đến tương lai một ngày nào đó Vương Tử Quân sẽ thành thân với con gái của Mạc gia, lão nghĩ điều đó sẽ gây nên thương tổn rất lớn cho Dĩnh Nhi của mình, thế là lão không khỏi hất tay lên giống như muốn chụp lấy thứ gì đó bóp lại thật chặt. Trái tim lại chợt co thắt rất mạnh, giống như dù là chính mình bị đau cũng không muốn con gái bị tổn thương.
- Tiểu Vương, cậu đến tìm tôi có việc gì?
Lâm Trạch Viễn kéo Vương Tử Quân vào trong phòng rồi mỉm cười hỏi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nhìn bộ dạng tùy ý của Lâm Trạch Viễn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bác Lâm, cháu bị người ta ức hiếp, cần bác đến làm chủ.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân nói rất nghiêm trang, thế cho nên chút cảm giác bức bối vì chuyện con gái sẽ đau lòng chợt tan biến sạch sẽ. Con gái mình thích ánh mắt thanh tỉnh của tiểu tử kia, cá tính thẳng thắn cũng không phải là lỗi của lão, lão cũng không vì con gái mình thích Tiểu Vương mà vung tay ném lưới nhốt lại được. Lão nghĩ như vậy mà trong lòng cũng bình thường trở lại, biết đâu sau này Vương Tử Quân lấy vợ sinh con, như vậy con gái sẽ tốt hơn.
- Bị người ta ức hiếp sao? Bí thư Tiểu Vương cậu không phải làm việc rất tốt sao, thế nào lại có người ức hiếp cậu? Hùng Trạch Luân ức hiếp cậu sao? Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lâm Trạch Viễn cười cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó lão cười ha hả dùng giọng trêu chọc nói.
Cho Hùng Trạch Luân biết tay, đúng là chỉ có bí thư tỉnh ủy mới nói ra được những lời như vậy, Vương Tử Quân nhìn người đàn ông ngồi giống như một ngọn núi trước mặt mình, trong lòng thầm sinh ra một cảm giác kính sợ.
- Chuyện này không có dư âm quay lại sao?
Vương Quang Vinh trầm ngâm một lát rồi dùng giọng trầm thấp nói.
- Không bố ạ!
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào hai mắt Vương Quang Vinh, sau đó dùng giọng cực kỳ kiên định nói.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Hôm nay tỉnh ủy đưa đến một phần văn kiện, nói là trong quá trình thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy cơ khí có xuất hiện hiện tượng xói mòn tài sản quốc hữu.
Nhà máy cơ khí? Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ:
- Chẳng lẽ người phụ trách thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy cơ khí là chủ tịch Tôn?
Chủ tịch Tôn trong miệng Vương Tử Quân chính là bố của Tôn Khải, chính là phó chủ tịch thường vụ Tôn Lương Thăng, bây giờ có người tố cáo xuất hiện tình xuống xói mòn tài sản quốc hữu trong quá trình thay đổi chế độ xã hội của công ty cơ khí, rõ ràng là muốn nhắm về phía chủ tịch Tôn. Vương Tử Quân nghĩ đến những vấn đề trong công tác thay đổi chế độ xã hội một công ty, hắn chợt nhíu mày.
Thay đổi chế độ của xí nghiệp chính là một nan đề khó khăn vào thời đại này, mà những lãnh đạo nhận công tác thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp cũng không khỏi phải có chút nhượng bộ. Những nhượng bộ này cũng có nhiều tình huống, cũng có thể hiểu được, nhưng nếu có người muốn nắm nó để bới lông tìm vết, sợ rằng sẽ bùng lên những con sóng không nhỏ.
Bây giờ có người đứng ra tố cáo, như vậy có thể thấy bọn họ đang chĩa mũi dùi vào Tôn Lương Thăng.
Người ta ra tay cũng không chậm, Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Tôn Xương Hạo lớn tiếng khiêu khích, hắn chợt cười lớn. Nếu muốn thì phải nhìn vào kết quả, ai thua ai thắng phải xem vào thủ đoạn của mình.
- Tỉnh ủy có ý kiến gì?
Vương Tử Quân tuy đã hiểu vấn đề nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi Vương Quang Vinh.
- Răn trước ngừa sâu, trị bệnh cứu người, đảm bảo tài sản quốc hữu không bị xâm phạm.
Vương Quang Vinh nói bằng giọng rất khách khí và khách sáo, nhưng sau đó lại tiếp tục nói:
- Đây là chỉ thị mà bí thư Từ đã tự tay phê duyệt.
Bí thư Từ chính là Từ Song Lộ, Vương Tử Quân khi nghe thấy cái tên này thì hầu như cùng nghĩ đến cái tên của một người cùng ngã ngựa với Tôn Tiến Đông ở tỉnh Chiết Giang vào kiếp trước. Từ Song Lộ có thể nói là một đồng minh lớn của Tôn Tiến Đông, cũng chỉ vì có được sự ủng hộ của Từ Song Lộ mà Tôn Tiến Đông mới có thể đỗ trạng nguyên ở tỉnh Chiết Giang, cường thế vô cùng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Rõ ràng Từ Song Lộ phê chỉ thị như vậy sẽ làm bốc lên con sóng ngất trời ở nhà máy cơ khí, hạch tâm của sóng gió chính là bố của Tôn Khải, là chủ tịch Tôn Lương Thăng.