Bí Thư Trùng Sinh

Chương 251 : Nước hoa Cổ Long

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Đèn trong phòng khách sáng rực, trước khi màn đêm phủ xuống thì không gian giống như có thêm chút yêu dị.



Bất cứ giá nào, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn cắn răng, mà Vương Quang Vinh ngồi trên ghế sa lông cũng cảm nhận được vẻ mặt của con trai, đúng là biểu hiện của những người không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Bầu không khí trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, hai cha con giống như cảm nhận được những nguy hiểm khi cuộc chiến mở màn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, chỉ sợ Tôn Lương Thăng lần này sẽ thịt nát xương tan trong lúc điều tra, rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.



- Chỉ mong sao Tôn Lương Thăng có thể giữ mình trong sạch.



Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ hiểu bầu không khí nặng nề trong phòng, lão lẩm bẩm, nhưng dù đối phương có giữ mình trong sạch thì sẽ không phát sinh vấn đề sao?



Vương Tử Quân nghĩ đến thủ đoạn của Từ Song Lộ mà trong lòng không khỏi khẽ động, nhưng hắn không nói ra. Hắn nâng ly nước của mình lên uống một ngụm, càng cảm thấy thêm gấp gáp.



Không biết có phải vì nguyên nhân mình được về nhà mà Vương Tử Quân đặc biệt thích ngủ, hắn mở mắt ra thì nghe thấy những âm thanh phát ra từ phòng khách. Hắn thức dậy, kéo màn, bầu trời bên ngoài đang dần sáng.



Vương Tử Quân ghé mặt sát bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được khu vườn trường với những tàn cây màu xanh dưới ánh ban mai, bầu không khí ướt át, chim chóc ca vang, kèm theo đó là những âm thanh rì rào. Một buổi sáng đẹp, một cảnh trí tốt, nhưng tâm tình con người lại đình trệ và trầm trọng, mặt trời đang dần ló lên, nhưng ánh sáng của nó không thể nào chiếu vào làm bừng sáng tâm hồn con người, hắn không biết kế tiếp sẽ là một trận đại chiến lớn cỡ nào.



Vương Tử Quân chợt cảm thấy có hơi mệt, hắn nầm sấp xuống giường, kéo chăn mền qua phủ lên đầu, thật sự muốn ngủ tiếp. Tuy không muốn rời xa tổ ấm, nhưng đại bí thư Vương vẫn còn có nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành, cuối cùng hắn cũng đứng lên.



- Tử Quân, sao không ngủ thêm một lát nữa?



Vừa mở cửa thì thấy mẹ Triệu Tuyết Hoa đang sắp xếp chén ra bàn, những luồng khí nóng từ trong tô bốc lên, mũi Vương Tử Quân không khỏi có hơi run run.



- Ôi, mẹ nấu cơm ngon quá.



Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa mũi vào ngửi ngửi, hắn không thể chờ đợi được mà đưa tay lấy một miếng bỏ vào miệng. Triệu Tuyết Hoa vừa tức vừa vội đi đến từ phía sau, bà dùng đôi đũa gõ lên tay con trai với tất cả yêu thương:



- Ôi, con trai của ta, con sắp cưới vợ đến nơi rồi, tay chân còn chưa rửa, sao lại dùng nó ăn cơm?



Triệu Tuyết Hoa dù răn dạy con trai mình nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nửa năm qua có thể nói là Triệu Tuyết Hoa muôn viện thuận lợi, không những con trai bảo bối của mình phát triển thăng tiến trên đường làm quan, chức vụ phó thư ký trưởng của Vương Quang Vinh ở văn phòng tỉnh ủy cũng ngày càng nặng, người hướng về phía mình ngày càng nhiều, càng thêm nhiều kẻ nịnh bợ. Dù là giám đốc bệnh viện nơi bà đang làm việc, nếu không có việc gì cũng tình nguyện đến chỗ bà công tác để nói chuyện liên hệ cảm tình.



Chức vụ y tá trưởng của Triệu Tuyết Hoa cũng khá tốt, bà trở thành cán bộ hành chính của bệnh viện, vừa thanh nhàn lại vừa tôn quý, giống như tất cả đều đã được thiết kế sẵn.



Nửa năm qua xuất hiện nhiều con sóng biến hóa, không phải vì con trai chạy đến nhà bí thư Lâm một chuyến sao? Nghĩ lại những hành động của con mình, Triệu Tuyết Hoa cảm thấy hốc mắt nóng, con trai mình với độ tuổi như vậy, cớ sao lại có tâm tư kín đáo như thế?



Sáng sớm hôm nay Triệu Tuyết Hoa thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn, là món trứng và món thịt kho, coi như tỉ mỉ làm cho con trai một bữa sáng phong phú. Vương Tử Quân rửa mặt xong, hắn nhanh chóng đến dùng bữa cơm sáng, vừa hỏi bố về những việc lặt vặt. Hắn nói chuyện vài câu với mẹ, sau đó chuẩn bị rời đi đến tìm Tôn Khải, để nhắc nhở Tôn Lương Thăng chú ý hơn.



- Tút, tút, tút!



Điện thoại vang lên lúc Vương Tử Quân đang sửa sang lại quần áo, hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh của Tôn Khải vang lên bên tai:
Cục trưởng Chân sở dĩ có thể bò lên vị trí hôm nay cũng là vì làm những việc được Tôn Xương Hạo sai vặt, lúc này thấy gương mặt đầy hứa hẹn của Tôn công tử thì tất nhiên sẽ càng ra sức hơn, hắn cười ha hả rồi lớn tiếng đáp:



- Tôn công tử yên tâm, tôi cũng biết bí thư Vương là người có thân phận tôn quý, loại taxi trời ơi kia sao có thể phù hợp với bí thư Vương? Như vậy là làm giảm thân phận của bí thư Vương rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



- Nhưng này Tôn công tử, nếu để cho bí thư Vương đi bộ đường xa, như vậy hai chân cũng không chịu được, như vậy cũng xem như không có nhân tình. Dứt khoát thế này, bí thư Vương đi chỗ nào, tôi thuê cho một chiếc xe ba bánh, tuy không phải xe thể thao nhưng ngồi lên cũng cực kỳ có phong cách.



Cục trưởng Chân nói ra những lời thú vị như vậy làm cho Tôn Xương Hạo cười lên ha hả, khi hắn chuẩn bị cho người bắt xe ba bánh cho Vương Tử Quân, vài chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay, những chiếc xe này dừng lại trước mặt cục trưởng Chân không xa, vài tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe.



Cục trưởng Chân thấy những chiếc xe cảnh sát kia chạy đến thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn là phó cục trưởng quản lý khối giao thông của phân cục một quận, hắn sẽ nhớ rõ biển số xe của lãnh đạo cục công an thành phố. Hắn nhìn thấy phó cục trưởng Khâ chủ khảo khối kỷ luật bước xuống xe thì trong lòng chợt mừng rỡ.



Hôm nay chính mình hình như được một ngôi sao may mắn lao xuống đầu, đang làm việc cho Tôn công tử thì được gặp cục trưởng Khâu. Ngày thường cục trưởng Chân hay khoác lác về mối quan hệ của mình với Tôn công tử, lúc đó lãnh đạo cục công an thành phố còn cho rằng hắn nói khoác, bây giờ thì tốt, có mặt Tôn công tử ở đây, nếu như mình nói có quen biết, như vậy cục trưởng Khâu không phải sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác sao? Chính mình sau này không phải sẽ càng có thêm nhiều cơ hội thăng tiến sao?



Cục trưởng Chân càng nghĩ càng thấy hay, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, cơ thể mập mạp cũng trở nên nhanh nhạy như một quả bóng, hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón cục trưởng Khâu, hai bàn tay mập mạp duỗi ra từ xa.



- Ha ha ha, cục trưởng Khâu, ngài tự mình đến kiểm tra công tác sao? Ngài đúng là quá an phận, trước đó sao không thông báo cho thuộc hạ một tiếng, cũng cho thuộc hạ nghênh đón ngài tốt hơn...



Cục trưởng Chân còn chưa nói xong thì hai bàn tay mập đã bị hai tên cảnh sát ở bên cạnh cục trưởng Khâu chụp lấy, mà cục trưởng Chân đang định mở miệng thì đã nhanh chóng bị hai tên cảnh sát kia khống chế như đối với kẻ hiềm nghi.



Cục trưởng Chân là một cảnh sát công tác lâu năm, hắn lúc này cảm thấy sự việc không tốt, nhưng thấy sau mình có chỗ dựa thì vẫn hô lớn:



- Cục trưởng Khâu, ngài làm vậy là có ý gì?



- Có ý gì? Chân Quốc Triêu, vụ án Bắc Phố rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bây giờ người ta đã kêu oan đến tận bộ công an, anh còn không biết xấu hổ nói là có chuyện gì xảy ra sao? Chúng tôi nhận được thông báo của cục công an tỉnh, phải đưa anh đi.



Cục trưởng Khâu nhìn cục trưởng Chân với ánh mắt lạnh như băng, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói.



Vụ án Bắc Phố, Chân Quốc Triêu vừa nghe thấy như vậy thì trái tim chợt lên đến cuống họng, bây giờ nghe thấy rõ ràng thì giống như run rẩy muốn gục xuống. Giống như một vị bác sĩ thường ngày chữa cho bệnh nhân, bây giờ không ngờ lại tiếp nhận tin tức mình mắc bệnh ung thư, chỉ cảm thấy xương khớp như bị rút sạch tủy, hai chân nhũn ra, cơ thể co rút. Loại cảm giác này thật sự khó thể tiếp thu, nhưng khi hắn thấy Tôn công tử ngồi trên chiếc Porsche thì giống như gặp được cứu tinh, hắn hô lớn:



- Tôn công tử, ngài mau cứu tôi, đây là có người hãm hại tôi.



Cục trưởng Khâu tất nhiên biết rõ Tôn công tử kia là ai, hắn nghĩ đến lời phân phó của lãnh đạo, cũng không nhiều lời mà vung tay lên với hai tên cảnh sát, một tên giữ lấy miệng của Chân Quốc Triêu, sau đó bọn họ trực tiếp đưa đối phương lên xe.



- Nhanh chóng mở đường.



Cục trưởng Khâu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám cảnh sát đi theo Chân Quốc Triêu rồi vung tay lên, hắn cũng lên xe, sau đó vài chiếc xe cảnh sát gào thét chạy đi.