Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2669 : Anh ra vẻ cho ai xem.​

Ngày đăng: 02:42 19/04/20


"Khi nào hành động?" Vương Tử Quân trầm mặc giây lát rồi thản nhiên nói: - Trước tiên tìm hiểu vấn đề thật kỹ càng, sau đó phối hợp với các tỉnh thành phố khác, phải chú trọng làm tốt công tác phối hợp.



Vương Tử Quân nói có vài phần không rõ thế nhưng Lý Chinh Siêu bên kia căn bản thầm hiểu vấn đề, hắn gật đầu nói: - Chủ tịch, tôi biết rồi.



- Giám đốc Chân, tình hình sức khỏe của Chân lão thế nào rồi? Sầm Vật Cương nở nụ cười sáng lạn nói.



Chân Đông Chính ngồi trên ghế sa lông trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn nở nụ cười vừa tùy ý uống trà vừa cười đáp: - Ông cụ rất khỏe, bây giờ mỗi ngày ăn được một cân bánh bao, nếu không phải bác sĩ yêu cầu ăn ít cơm, ăn theo sở thích, chỉ sợ mỗi ngày ông cụ có tể ăn được cả một cái chân heo.



- Ha ha ha, ăn được ngủ được là tiên, nhưng suy xét theo phương diện sức khỏe của ông cụ, căn bản ăn ít hơn một chút thì tốt. Sầm Vật Cương nở nụ cười sáng lạn, điều này làm cho người ta nhìn vào cảm thấy bí thư Sầm đang rất vui vẻ vì lời nói của giám đốc Chân.



Thực tế thì Sầm Vật Cương cũng không phải giả vờ, lão thật sự vui sướng vì sức khỏe của Chân lão.



- Bí thư Sầm, trước khi đến bố tôi còn hỏi thăm sức khỏe của anh, mong anh làm tốt công tác. Giám đốc Chân nói lời này thế nhưng căn bản sự thật không phải như vậy, chủ yếu là hắn đến đại biểu cho Chân lão, thế nên cũng không ai hỏi xem đó là thật hay giả.



Lúc này gương mặt Sầm Vật Cương rất vui, hắn cười ha hả nói: - Cám ơn Chân lão đã quan tâm đến tôi.



Hai người đùa giỡn với nhau một lúc, Chân Đông Chính chợt cười nói: - Bí thư Sầm, tôi không phải còn chưa chúc mừng anh sao? Đây chính là chuyện vui, biết đâu chúng ta hôm nay phải uống vài ly.



Tuy Chân Đông Chính cũng không nói chúc mừng cái gì, thế nhưng nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương lại sáng lạn vài phần. Nếu người khác nói đến vấn đề này thì Sầm Vật Cương sẽ chối từ, thế nhưng Chân Đông Chính nói thì lão căn bản không có ý đưa đẩy.
- Đúng rồi, lúc tôi xuống máy bay thì Hồng Đạo cũng đi ra nghênh đón, tôi cảm thấy cậu ấy không mấy vui vẻ gì. Chân Đông Chính thấy Sầm Vật Cương không có ý mở miệng thì lại cười tủm tỉm nói.



Khi Chân Đông Chính gặp mặt Sở Hồng Đạo, người này cũng không mất hứng, thậm chí có thể nói buổi sáng Sở Hồng Đạo gặp mặt anh họ thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hai chữ "mất hứng" chỉ là phần dẫn lời hội thoại của Chân Đông Chính.



Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy không thoải mái, trong mắt lão thì thậm chí không tình nguyện chuyển chủ đề lên người Sở Hồng Đạo.



- Đồng chí Hồng Đạo là rất tốt, công tác cẩn trọng, cho dù có chút uất ức cũng không nói ra. Sầm Vật Cương dùng giọng khẳng định nói với Chân Đông Chính, giọng điệu lại nhấn mạnh hai chữ uất ức.



Chân Đông Chính đối mặt với người bình thường sẽ không kiêng nể gì, thế nhưng đối mặt với Sầm Vật Cương là đại tướng biên cương sắp tiến lên, hắn không dám quá tùy ý. Nhưng hắn vẫn dùng giọng không yếu thế nói: - Bí thư Sầm, bố tôi giao người em họ của tôi cho anh, anh cũng không nên để cậu ấy chịu uất ức được.



Sầm Vật Cương nghe hai chữ phó thác mà thiếu chút nữa không cười ra tiếng, thầm nghĩ Sở Hồng Đạo không nhỏ hơn tôi quá nhiều, nếu dùng hai từ phó thác cũng không phù hợp.



Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy nhưng tuyệt đối không nói ra, lão thản nhiên nói: - Ở một vài phương diện lớn thì tôi tuyệt đối không để anh ấy phải uất ức, nhưng giám đốc Chân cũng nên biết, trên rất nhiều chuyện không phải là một mình tôi làm chủ được.



- Bí thư Sầm, tôi hiểu sự khó xử của anh, nhưng cô cô của tôi chỉ có một người con trai, bố của tôi căn bản rất có cảm tình với cô cô. Chân Đông Chính giống như nói đến việc nhà.



- Giám đốc Hồng Đạo căn bản có năng lực và lý lịch cao vời, anh ấy sở dĩ chịu uất ức là vì người ta có cái nhìn đại cục quá nhỏ, nhìn một vài thứ gì đó là của mình, không cho người khác chạm đến. Sầm Vật Cương nói bằng giọng điệu có vài phần trầm thấp.