Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2673 : Tôi cần ẩn dật.​ (2)

Ngày đăng: 02:42 19/04/20


Trước ngày mùng năm, Uông Thanh Minh có hơi cau mày, hôm nay đã là ngày mùng một, như vậy chỉ còn bốn ngày.



Tuy thời gian có hơi căng nhưng Uông Thanh Minh cũng hiểu nguyên nhân Sầm Vật Cương cho ra yêu cầu như vậy, hắn tranh thủ thời gian đảm bảo: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.



Ngày mùng 5 tháng 11 ánh nắng vàng trải dài khắp nơi làm cho thành phố bừng bừng sức sống, xe cộ đi qua đi lại giống như tạo nên một bản xô - nát tuyệt vời.



- Rẽ phải thôi, phía trước không cho xe đi qua. Khi dòng xe đạp đang cuồn cuộn chạy về phía trước, từ phía đối diện có hai chiếc xe đạp chạy đến, người chạy chiếc xe đạp đầu tiên tuy không quá cao lớn nhưng giọng nói lại rất vang dội, hắn hét lên làm cho người ta giống như nghe được loa công suất lớn.



- Thế nào? Phía trước giới nghiêm sao? Hay là kẹt xe? Có người nhìn tên đàn ông chạy xe đạp mà không khỏi lớn tiếng hỏi.



Tên đàn ông này thấy có người hoài nghi lời nói của mình, thế là dùng giọng khó chịu nói: - Phía trước giới nghiêm, nếu anh không tin thì đi qua mà xem.



- Không phải không tin, đi đường vòng quá mệt mỏi, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Người đàn ông vừa mở miệng cười ha hả nói.



- Còn có chuyện gì nữa, có lãnh đạo đến kiểm tra công tác của thành phố chúng ta, thế nên phải có giới nghiêm. Tôi nói cho anh biết, trước kia công an không quan tâm đến xe đạp, thế nhưng bây giờ xe đạp cũng không cho qua, anh không tin thì nhìn mà xem, không phải bọn họ đang ngoan ngoãn quay lại sao? Tên đàn ông chỉ vào một chiếc BMW đang quay đầu rồi nói.



Hắn lên tiếng làm cho không ít người nhìn về phía bên kia, thấy chiếc xe vừa rồi chạy đi như bay đã phải quay lại rồi rẽ phải. Khi thấy tình huống này thì đám người chung quanh bắt đầu đã cảm thấy tin tưởng hơn.
Tiểu Lý nói rồi lại dùng giọng căm hận càu nhau: - Sầm Vật Cương đến thì có vấn đề gì đâu, đó là công tác của cục công an, ủy ban tôn giáo chúng ta có gì mà phải tham gia? Thật sự là bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác.



Vị trưởng khoa căn bản không thích nghe những lời này của Tiểu Lý, vì vậy mới lên tiếng: - Cậu chỉ biết đến Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân thôi sao? Tôi cho cậu biết, lần này người đến là đại nhân vật. Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân thì là gì? Hai người bọn họ bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà thôi.



- Người đến là ai vậy? Tiểu Lý chợt cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, trong mắt hắn thì quan cao nhất bây giờ là Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, bây giờ nghe lãnh đạo nói hai người này cũng kém vài phần, thật sự là buồn bực.



- Ai sao? Đó là Chân lão, tôi nói cho cậu biết, chuyện này nên giữ bí mật, không nên cho ra vấn đề gì, nếu không thì không ai bảo vệ được anh. Bí thư Đồ đã cho ra chỉ thị, vào thời điểm mấu chốt nếu có vấn đề thì đừng trách người khác đập nát bát cơm. Vị ttrưởng khoa nói đến đây thì giọng điệu có vài phần nghiêm túc.



Tiểu Lý thở phì phì nói: - Đồ Phấn Đấu này cũng đúng là, chỉ biết làm khổ chúng ta. Hừ, mặc kệ không cần quan tâm, chút tiền anh ta phát cho chúng ta, không nhận cũng không đói chết đi được.



- Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, cũng không có tác dụng gì đâu. Cậu làm nhân viên nhà nước cũng không dễ dàng gì, cậu nên thành thật đi công tác. Vị trưởng khoa rất tán thưởng Tiểu Lý, thế cho nên sau khi nghe thấy những lời như vậy không khỏi trầm giọng dạy dỗ.



Tiểu Lý cũng không muốn vứt bỏ đi công tác của mình hiện tại, hắn có trưởng khoa hạ bậc thang thì cũng đi theo: - Tôi nghe lời của lãnh đạo, tôi sẽ nhanh chóng đi tập hợp, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.



Khi Tiểu Lý hấp tấp chạy về phía khu vực phòng thủ của mình, lúc này ở thành phố Linh Long cũng không biết có bao nhiêu nhân viên công tác đang được chỉ huy như vậy, được phân phối nhiệm vụ của riêng mình. Lúc này Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai người phụ trách chủ yếu càng tự mình lái xe ra đường cao tốc.