Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2674 : Bài tẩy này phải dùng.​

Ngày đăng: 02:42 19/04/20


Điện thoại liên tục vang lên, tin tức liên tục được truyền đến. Đồ Phấn Đấu đứng ngoài xe cảm nhận được gió lạnh, hắn không khỏi cười cảm khái: - Hừ, gió khá lạnh, nửa tháng nửa là chúng ta phải thay đổi trang phục khác.



- Đúng vậy, theo như kinh nghiệm những năm trước, nửa tháng sau cây cối sẽ không còn chiếc lá nào. Miêu Dược Hổ dừng sức giữ chặt tây trang của mình, hắn vừa cười vừa nói với Đồ Phấn Đấu: - Bí thư Đồ, không phải là không cần đi ra tiếp đón sao? Bây giờ lão lãnh đạo đến, còn không phải chỉ thị chúng ta ra đón tiếp à?



- Anh đấy, những chuyện thế này cũng không nên nói ra, chẳng lẽ anh không biết chỉ thị của lãnh đạo chỉ nên nhìn vào phương diện biện chứng thôi sao? Đồ Phấn Đấu biết rõ Miêu Dược Hổ nói ai, thế nên gương mặt cũng có vài phần sáng lạn.



Miêu Dược Hổ cười hì hì, hắn chỉ vào những dãy kiến trúc cách đó không xa nói: - Bí thư, lão lãnh đạo nếu nhìn thấy những biến hóa này, tôi tin tưởng anh ấy sẽ cực kỳ vui vẻ. Đến khi đó tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ khích lệ chúng ta, cũng không biết anh ấy có vơ hết công lao lên người mình hay không.



- Người ta sao lại như vậy được? Đồ Phấn Đấu mặc dù đang giải thích nhưng không khỏi nhếch môi, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy đang tán đồng với ý nghĩ của Miêu Dược Hổ.



Miêu Dược Hổ hiểu rõ về Đồ Phấn Đấu, hắn cười hì hì nói: - Bí thư Đồ, hôm nay tôi chuẩn bị thận trọng từ lời nói đến việc làm, tâm tình của vị lãnh đạo kia gần đây rất mất hứng, tôi cũng không muốn bị phê bình này nọ.



Đồ Phấn Đấu không nói gì, hắn biết rõ vị lãnh đạo kia mất hứng là đến từ nguyên nhân nào, hắn đã cảm thấy cực kỳ thoải mái vì điều này, thế nhưng lại có thêm vài phần đáng tiếc. Hắn thấy người kia dù thế nào cũng không nên đơn giản bỏ qua như vậy, sao có thể để cho một người như Sở Hồng Đạo tiến lên.



Nhưng có câu làm tốt không bằng sinh ra vào nhà tốt, Đồ Phấn Đấu nếu như có được thân thế như của Sở Hồng Đạo, chỉ sợ bây giờ không phải là bí thư thị ủy, đã sớm bay lên vị trí cao hơn từ lâu rồi.



- Được rồi, những lời này chỉ nên nói những lúc chỉ có hai chúng ta, cũng không nên nói lung tung để bí thư Sầm phải phê bình.



- Tôi cũng không ngốc, căn bản không bao giờ nói với bí thư Sầm những lời thế này. Miêu Dược Hổ cười hì hì rồi khẽ nói: - Tôi chỉ cảm thấy bí thư Sầm có nghe thấy như vậy cũng không nổi giận, vì bí thư căn bản cực kỳ thích nghe chuyện này.




- Khắp thôn đều là nhà hai tầng, tôi căn bản cũng tìm ra nhà của bọn họ, cũng là một căn nhà hai tầng. Sở Hồng Đạo nói đến đây thì nở nụ cười vui vẻ.



Chân lão cũng cười tho, rõ ràng là cảm thấy thỏa mãn với những biến đổi của quê hương, lão vừa cười vừa nói: - Cậu nói đến thôn nào? Để tôi nhớ xem nơi đó còn có những ai?



Một câu nói này làm cho Vương Tử Quân có vài phần cảm khái, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Chân lão, tuy hắn không lên tiếng nhưng luôn nở nụ cười trên môi.



Tuy có không ít người tham gia tiếp đãi thế nhưng Vương Tử Quân là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh thì không thể không có mặt.



- Là thôn Sơn Vương, ngài còn nhớ rõ không? Sở Hồng Đạo nhìn Sầm Vật Cương rồi khẽ nói.



Chân lão có vài phần hứng thú, căn bản bị câu nói của Sở Hồng Đạo thu hút, sau khi nghe xong thì vỗ đùi nói: - Tôi nhớ ra rồi, thôn Sơn Vương cách thôn của chúng ta hai ba kilomet về phía tây, tôi nhớ khi còn bé đã từng đi chợ ở thôn Sơn Vương.



- Bên phía kia có một cái chợ, khi cháu còn bé cũng từng đi qua đó. Sở Hồng Đạo thấy Chân lão hứng thú như vậy thì cũng nói theo.



- Chợ hình như có tên là chợ 36, đúng rồi, là chợ 36. Chân lão giống như càng nhớ ra thì càng hưng phấn, lão xoa xoa hai bàn tay nói: - Tôi nhớ trong chợ có một cửa hàng bán món súp, tôi đi qua đều thèm chảy nước miếng. Đáng tiếc là khi đó nhà nghèo hàn, sau đó rời đi cũng không có thời gian dừng lại ăn thử xem sao.



- Bác trai, có lẽ quán súp kia vẫn còn, cháu nhớ trong thôn có một quán cơm tên là Súp Triệu Gia, ngài có muốn đến nếm thử không?