Bí Thư Trùng Sinh

Chương 269 : Mượn lực phát lực đúng là hãm hại người

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Khi danh tiếng ngày càng lên cao thì uy tín cũng càng được đề cao, Vương Tử Quân công tác càng thêm thuận tay, hắn rõ ràng cảm nhận được lực ảnh hưởng của mình ngày càng nhiều, ngày càng mạnh. Như vậy hắn càng báo cho chính mình biết, không thể có bất kỳ sai lầm gì, không ngờ lúc này Tần Hồng Cẩm làm cho mình thất hồn lạc phách lại đến đây.



Vương Tử Quân cố gắng bảo trì trạng thái bình tĩnh của mình, khoảnh khắc này hắn không nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, trong ánh mắt của nàng lóe lên một luồng sáng mạnh mẽ, hắn rõ ràng biết được nội dung bên trong.



Tần Hồng Cẩm nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nở nụ cười. Sắc lang này tối qua còn làm bừa làm bãi, bây giờ lại giả vờ như không biết mình, không thèm nhìn vào mắt mình. Thế là nàng khẽ vươn ngón tay thon dài, sau đó bắt chặt tay Vương Tử Quân, còn lén lút gãi vào lòng bàn tay của hắn:



- Rất vui khi được gặp mặt bí thư Vương.



Trước mặt hai người ngoài thì hai người giả vờ như không quen biết gì nhau, biểu hiện cực kỳ tốt, phối hợp rất ăn ý. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, con ngươi của nàng lóe lên chút ánh sáng xảo quyệt, hắn chỉ cảm thấy chút hậm hực trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.



- Rất vui khi được gặp giám đốc Tần.



Vương Tử Quân nở nụ cười nhạt bắt tay Tần Hồng Cẩm, lúc này hắn cảm thấy bắt tay nàng cực kỳ thoải mái. Thời tiết đã nóng lên, bàn tay nàng lại rất ấm áp và mát mẻ giống như một khối ngọc tinh khiết vừa được lấy lên từ trong lòng đất. Tối qua hai bên vừa chiến đấu mãnh liệt một phen, bây giờ trên khóe miệng đều nở nụ cười hiểu ý và vui vẻ.



Vương Tử Quân chuẩn bị rút tay ra, hắn chợt cảm thấy bàn tay nhỏ bé và mềm mại như bông của nàng khẽ chuyển động, đối phương dùng sức khá mạnh giữ chặt lấy tay mình, hơn nữa còn có vẻ như không lùi bước. Nàng dùng hai mắt có hơi đỏ nhìn Vương Tử Quân, bên trong là một làn thu thủy mát rượi.



- Sắc lang.



Tần Hồng Cẩm khẽ nói một câu, sau đó nàng giả vờ nở nụ cười điềm nhiên như không.



Vì sao bàn tay nhỏ bé mềm mại kia không phải bắt tay mình? Cừu Thiên Khôi nhìn bàn tay trong suốt của Tần Hồng Cẩm mà giống như cảm thấy rất có sức cuốn hút, hắn phát hiện vị bí thư Vương này cũng không phải là dầu muối không vào, không phải khi bắt tay với giám đốc Tần thì vẻ mặt cũng vui mừng sao? Biết đâu sau này sẽ có thể mở ra một lỗ hỗng?



- Giám đốc Tần, sau này sẽ liên lạc nhiều hơn.



Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm sẽ trừng phạt Tần Hồng Cẩm to gan lớn mật này, nhưng ở ngoài mặt vẫn không thể không tỏ ra tôn kính nàng.



- Bí thư Vương, sau này có chuyện tìm anh, anh cũng đừng để phiền.



Tần Hồng Cẩm khẽ cười nói, âm thanh rung động lòng người.



Nhìn Vương Tử Quân quay đầu muốn bỏ đi, Cừu Thiên Khôi cười ha hả nói:



- bí thư Vương, kinh doanh không thành nhân nghĩa, sau khi trải qua chuyện này, tôi tin sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nghiêng đầu lên xe. Lúc này Tần Hồng Cẩm không khỏi nhíu mày, tuy Cừu Thiên Khôi nói rất bình thản, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.



- Giám đốc Cừu, có chuyện gì xảy ra?



Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân lên xe bỏ đi và trầm giọng hỏi.



Ánh mắt củae Cừu Thiên Khôi cũng rơi lên người Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không đám đắc tội với Tần Hồng Cẩm, dưới sự hùng mạnh của tập đoàn Quân Thành, hắn sở dĩ muốn hợp tác với Tần Hồng Cẩm cũng vì giải quyết vấn đề tài chính.



Cừu Thiên Khôi nghĩ đến tình huống Tần Hồng Cẩm bị tên bí thư trẻ tuổi kia giữ chặt tay không bỏ qua, hắn nén giận và dùng giọng oán hận phát tiết:



- Cuối cùng cũng là thanh niên, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốn sức, bí thư Vương này là một kẻ lỗ mãng, hừ, tôi muốn hợp tác cùng hắn để nắm bắt hạng mục, hắn nhất định không chịu. Bây giờ thì tốt, hạng mục này cuối cùng không phải cũng rơi vào tay tôi sao? Tiểu tử này đúng là coi chức vụ phó bí thư của mình quá cao, nhưng cũng phải đụng đầu vào tường một lần, như vậy mới biết cánh tay cũng không vặn được đùi.



Cừu Thiên Khôi nói đến đây thì dùng ánh mắt đắc ý nhìn chiếc xe đang chạy như bay của Vương Tử Quân:



- Tiểu tử này có lẽ đang cực kỳ uất ức, nhưng không phải vừa rồi đã tỏ ra nhiệt tình hoan nghênh chúng ta đầu tư ở huyện Lô Bắc sao? Giám đốc Tần, tôi cảm thấy nắm bắt được hạng mục này chính là một cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, chạy đến đây vứt ra một bãi rác nhưng đối phương còn nói lời cảm tạ chân thành, đúng là cảm giác rất tốt.



Đàn ông là loại động vật thích biểu hiện, đặc biệt là càng thích biểu hiện trước những phụ nữ xinh đẹp, khi đó dục vọng trong lòng bọn họ sẽ ngày càng nhiều. Lúc này Cừu Thiên Khôi giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, chỉ lo khoe khoang chính mình, hoàn toàn không biết mình đang phạm phải sai lầm tối kỵ trước mặt Tần Hồng Cẩm.



Đây là một vị trí hiểm yếu của Tần Hồng Cẩm, nàng không muốn cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp hắn, không muốn cho người đàn ông kia chịu bất kỳ uất ức gì khác. Bây giờ nghe thấy Cừu Thiên Khôi nói mà nước bọt văng tung tóe, bộ dạng đắc ý, thế là một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng không hiểu lý do.



- Giám đốc Cừu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nói rõ tôi xem, anh nắm bắt hạng mục này như thế nào?



Tần Hồng Cẩm xiết chặt bàn tay nhỏ bé, nhưng vẻ mặt nàng lại tươi cười như hoa.



Cừu Thiên Khôi nào biết được hành động mờ ám của Tần Hồng Cẩm, hắn cũng không có ý từ chối.



- Tốt, giám đốc Tần nếu có hứng thú như vậy, tôi cảm thấy rất vui khi được báo cáo công tác với chị.



Cừu Thiên Khôi cố gắng hạ thấp âm thanh của mình, chỉ cảm thấy lúc này mình thật sự có sức quyến rũ của một người đàn ông thành công, ngay cả chính mình cũng sùng bái chính mình.



Chiếc xe Santana màu đen chạy nhanh trên đường lớn, Thái Thần Bân vừa chú ý lái xe vừa nhìn gương mặt bí thư Vương ở phía sau qua kiếng chiếu hậu. Hắn nhìn gương mặt với hai hàng chân mày cau lại của bí thư Vương, thế là hiểu ngay bí thư đang gặp phải một chuyện khó thể quyết đoán.



Thái Thần Bân lái xe cho bí thư Vương hơn nửa năm, rất ít khi thấy bí thư Vương tỏ ra như vậy, nhưng mỗi khi bí thư có bộ dạng như vậy, huyện Lô Bắc ít nhiều sẽ bùng lên sóng gió.



Lần này là có chuyện gì xảy ra?



- Thần Bân, cậu lái xe được bao nhiêu năm rồi?



Vương Tử Quân bóp đầu thuốc trong tay, hắn cười nói với Thái Thần Bân.



Thái Thần Bân không ngờ bí thư Vương lại cho ra một câu hỏi như vậy, hắn có chút trầm ngâm rồi thuận miệng đáp:



- Anh có nghe qua bất kỳ phản ánh gì về hạng mục cầu đường An Lô không?



- Điều này...


Tần Hồng Cẩm khẽ vung tay, một trang giấy hơi mỏng rơi xuống bàn trà.



Cừu Thiên Khôi cầm tờ giấy mỏng lên xem, bộ dạng cực kỳ chú ý, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:



- Giám đốc Tần, thời gian có quá cấp bách không? Mặt khác, tôi đồng ý chuyện đền bù gấp đôi khi không hoàn thành công trình, nhưng ngài lại cho ra thời hạn rõ ràng để làm tốt phần cơ sở, nếu không làm xong cũng đền tiền, như vậy có phải quá không phù hợp rồi?



Tần Hồng Cẩm lúc này cũng không còn bộ dạng quyến rũ xinh tươi giống như lúc ở bên cạnh Vương Tử Quân, nàng cười đi đến sát cửa sổ của phòng khách, lại dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn cây liễu bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói:



- Vốn sẽ không phải là một hợp đồng thế này, nhưng thấy giám đốc Cừu khí thế mạnh mẽ như vậy, tôi mới thuyết phục các phó giám đốc khác, cho ra bản hợp đồng này. Nếu như giám đốc Cừu cảm thấy nó khó xử, như vậy thì mong anh cứ tự tiện.



"Mong anh cứ tự tiện"



Đây là một câu nói không kiêu ngạo không xu nịnh, nhưng lại không chừa dư âm đường về. Chỉ cần Cừu Thiên Khôi có chút không hài lòng, như vậy tất cả giấc mộng vươn ra khỏi Chiết Giang sẽ tan biến thành mây khói.



Cừu Thiên Khôi chợt cúi đầu, hắn rất ít khi cúi đầu trước mặt người khác, nhưng lúc này hắn không thể không cúi đầu. Bản hợp đồng này giống như một tờ giấy thông hành đưa công ty Bác Minh đi trên con đường đại lộ thênh thang, hắn không thể nào buông tha cho nó được, hắn cần phải tận dụng thời cơ, cần tận dụng thời cơ vì nó không đến lần thứ hai.



- Nếu như giám đốc Tần đã tin cậy công ty chúng tôi như vậy, thế thì chúng ta ký hợp đồng.



Cừu Thiên Khôi ngửa đầu nhìn hình bóng yểu điệu của Tần Hồng Cẩm, hắn trầm giọng nói.



Lúc này bàn tay nhỏ như bạch ngọc của Tần Hồng Cẩm cũng có hơi run, nhưng trên gương mặt xinh đẹp và trắng như tuyết lại không có bất kỳ biểu cảm nào:



- Giám đốc Cừu, tôi cảm thấy anh nên suy xét cho chín chắn rồi hãy quyết định, việc kinh doanh không những cần phải xem vào phương diện nhiệt tình, hơn nữa hợp đồng này có hiệu lực pháp luật, nếu anh ký kết sẽ có trách nhiệm dưới pháp luật.



Cừu Thiên Khôi nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trước mặt mình, trong lòng ngoài ý nghĩ thần phục thì căn bản không còn thứ gì khác, hắn lấy ra một cây bút, sau đó ký tên của mình vào bản hợp đồng.



Tần Hồng Cẩm vừa rồi nói cười rất chú ý, bây giờ đã cười cười nói nói như trước, giống như hạng mục có liên quan đến số tài chính hai trăm triệu này chỉ là một việc cỏn con. Nhưng khi đưa mắt nhìn bóng lưng đi xa của Cừu Thiên Khôi, nàng lại nở nụ cười quỷ dị.



- Điều này không nên trách tôi, cũng chỉ có thể trách anh ức hiếp không đúng người...



Khi Tần Hồng Cẩm lên tiếng thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào phòng, hắn dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:



- Giám đốc Tần, đã chuẩn bị xong.



- Chuyện này có vững tin không?



Tần Hồng Cẩm giống như cũng có chút lo lắng, nàng trầm giọng hỏi.



Tên đàn ông cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại rất biết cách che giấu biểu cảm của mình, chỉ sau khoảnh khắc đã trở lại như bình thường.



- Tôi xác định.



Tên đàn ông dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, hắn tuy mới đi theo vị giám đốc này hơn vài tháng, thế nhưng hắn lại hiểu rất sâu về cô gái làm mình cực kỳ khâm phục này. Nàng là một người trước nay sát phạt quyết đoán, không ngờ bây giờ lại thất thố vì một chuyện nhỏ như vậy.



"Điều gì làm cho nàng thất thố như vậy?"



- Vậy thì đi làm đi.



Tần Hồng Cẩm vung tay với người đàn ông, tỏ ý cho đối phương rời khỏi phòng.



Nửa giờ sau khi tên đàn ông kia rời khỏi phòng, giám đốc Tần ung dung trấn định trong mắt mọi người đã mặc vào một bộ đồ thể thao, rời khỏi nhà khách huyện ủy huyện Lô Bắc không một tiếng động. Bước tiến của nàng rất vui vẻ, giống như có một việc gì đó cực kỳ quan trọng đang chờ đợi...



Hầu Thiên Đông nằm thoải mái trên ghế sa lông, những ngày qua lão cực kỳ đắc ý, không vì cái gì khác, lão cảm thấy lực khống chế của mình ở huyện Lô Bắc thật sự quá mạnh. Tất nhiên trong lòng lão cũng tràn đầy toan tính, năm trăm ngàn rơi vào túi mà thần không biết quỷ không hay, nếu là kẻ khác thì thế nào? Hơn nữa thông qua sự kiện lần này lão còn gõ đầu Vương Tử Quân, cho đối phương biết thức thời hơn một chút, đó chính là ở huyện Lô Bắc này không có ai có thể tranh quyền với mình.



Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thủ đoạn mạnh mẽ, âm mưu sâu sắc, mọi chuyện cũng nên được chứng thực đúng vị trí.



Huyện Lô Bắc đều ở trong lòng bàn tay của Hầu Thiên Đông, lão nghe thư ký báo cáo những lời nghị luận ở bên ngoài vào hai ngày qua, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Lão là một vị bí thư huyện ủy, lão cần phải khống chế toàn cục, cần phải bóp chết tất cả những gì có khả năng gây bất lợi cho mình ngay từ trong trứng nước, cho những tin tức có lợi cho mình được phát sinh.



Rõ ràng Hầu Thiên Đông đã làm rất tốt ở phương diện này, lão không có quá nhiều tai mắt trong huyện ủy, thế nhưng có thể đảm bảo những tin tức chủ yếu không thoát khỏi tai của mình.



- Bí thư Hầu, đây là văn kiện bên dưới báo lên.



Thư ký Tiểu Chung mỉm cười đi đến, hắn đặt một phần văn kiện dày đặc xuống trước mặt Hầu Thiên Đông.



Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, lão tiện tay cầm một phần văn kiện lên xem, lại phát hiện thư ký không có ý muốn bỏ đi, hơn nữa khóe miệng lại có nụ cười sáng lạn.



- Tiểu Chung, gần đây lại có chuyện gì sao?



Hầu Thiên Đông không nói gì, lão chỉ khẽ dựa lưng ra phía sau rồi mỉm cười nói.



- Bí thư Hầu, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là xuất hiện chút tin đồn.



Tiểu Chung vừa rót nước cho Hầu Thiên Đông vừa nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



- Bí thư Hầu, tôi gần đây nghe được vài lời, không biết nên báo cáo cho anh thế nào.



- Cậu cứ nói, cậu còn sợ tôi ăn thịt sao?



Hầu Thiên Đông càng nở nụ cười thân mật gần gũi.