Bí Thư Trùng Sinh
Chương 268 : Lúc này không có tiếng động thì hay hơn
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Vương Tử Quân bắt một chiếc xe ba bánh và nhanh chóng đi đến ngọn núi nhỏ bên cạnh huyện thành, nói đây là một ngọn núi nhưng thật ra nó cũng không quá lớn, chỉ là một ngọn núi cao chưa đến một trăm mét, nhưng đặt ở vùng đồng bằng nên cũng có chút sắc xanh và bắt mắt.
Vì lúc này là mùa xuân nên trên ngọn núi vốn cô liêu này cũng có khá nhiều người rảnh rỗi, tất nhiên phần lớn là người già, nhưng trong số đó cũng không thiếu những cặp nam nữ nói chuyện yêu đương.
Nếu so sánh với đám thanh niên ánh mắt chủ yếu nhìn vào tiền tài và có gan khiêu chiến với thế tục, bây giờ bầu không khí tốt hơn rất nhiều, đám nam nữ thanh niên chỉ khẽ kéo tay nhau, không có bất kỳ tình huống hôn môi nào xảy ra.
Vương Tử Quân đi qua con đường hẹp, hắn cảm thấy sảng khoái, lúc này hắn giống như thiếu niên đang ở trong mối tình đầu tiên, đang kích động vì sắp gặp được người mình yêu.
Không, vẫn chưa thấy đâu, Vương Tử Quân đi lại tìm kiếm, trong lòng có chút xao động, đồng thời bước tiến cũng nhanh hơn khá nhiều.
Đỉnh núi chỉ có phạm vi trăm mét, lúc này cỏ trên đỉnh núi vẫn là một màu xám ngắt. Vương Tử Quân thật sự đầy hy vọng, hắn nhìn ngọn núi không một bóng người, trong lòng đầy kích động, nhưng cũng có chút lạnh lẽo.
"Cô ấy không đến gặp mình, có phải là..."
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu vương tử quân, hắn chợt nghe thấy một âm thanh vang lên cách đó không xa:
- Chàng ngốc đội mũ ở bên kia, có phải đang tìm tôi không?
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh đó cực kỳ dịu dàng, hắn đưa đầu nhìn qua, đúng lúc thấy một hình bóng xinh đẹp đứng cách đó không xa, đối phương đang duỗi cổ nhìn về phía mình.
Một ngọn gió mát bùng lên, càng làm cho bộ dạng của cô gái kia thêm tươi tắn.
- Hồng Cẩm...
Vương Tử Quân chạy như bay về phía bên kia, hai tay giang ra ôm chặt người phụ nữ mình thương nhớ vào trong lòng, giống như chỉ sợ buông tay thì người trước mắt sẽ biến mất không còn thấy đâu nữa.
- Đúng là ngốc.
Bàn tay mềm mại của Tần Hồng Cẩm cũng ôm lấy Vương Tử Quân, hai tay thon dài cũng không quên bấu véo khắp người hắn.
- Anh đúng là người nhẫn tâm, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm em, có phải có mới nới cũ, đã quên em rồi không...
Ánh mắt Tần Hồng Cẩm có vài phần khiêu khích, cũng có và phần trữ tình. Nàng phàn nàn, căn bản không chờ Vương Tử Quân trả lời mà đem tất cả nhiệt tình của mình bùng phát ra bên ngoài.
Tuy có ít người lên đến đỉnh núi, thế nhưng đúng lúc hai người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đang ôm nhau tràn đầy tình cảm thì có một ông lão hơn sáu mươi cầm theo một cây kiếm dùng để rèn luyện cơ thể đi lên, khi thấy hai thanh niên nam nữ đang ôm nhau, lão cũng không lên tiếng, chỉ lắc đầu đi xuống.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, hai người lẳng lặng đối mặt, bọn họ không đành lòng phát ra âm thanh. Dù nhiều ngày không gặp, giữa hai bên có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lúc này tất cả ngôn ngữ đều giống như không còn tác dụng với bọn họ.
Gió nhẹ vẫn thổi, núi vẫn tĩnh lặng, trong gió thỉnh thoảng vang lên âm thanh dịu dàng của các cặp tình nhân, làm cho đỉnh núi nhỏ tràn đầy xuân ý.
- Em về từ khi nào.
Tên thanh niên lên tiếng hỏi.
- Vừa về hôm nay, thế là đến đây tìm anh, thế nào, anh mất vui sao?
- Em ở bên kia vẫn khỏe đấy chứ?
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi khi Cừu Thiên Khôi nói ra tên tuổi của mình, nhưng hắn vẫn lẳng lặng chờ cho đối phương nói hết lời mới bỏ đi.
- Bí thư Vương, các anh làm đấu thầu cũng quá công bằng rồi.
Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh xe của mình, giám đốc Mục Kinh Ba của tập đoàn Chính Hồng không biết thế nào mà đi đến bên cạnh hắn, trong giọng nói mang theo chút ý nghĩ đùa cợt. Sau khi hắn vứt ra những lời như vậy thì cũng không thèm nhìn Vương Tử Quân, chỉ xoay người đi về phía chiếc xe của mình.
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trắng bệch, hắn nhìn chiếc xe hơi của Mục Kinh Ba chạy đi xa, trong lòng có chút vùng vẫy, thế là chợt sinh ra quyết đoán.
- Bí thư Vương, anh thế nào lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn mời anh hai ly rượu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị tiến lên phía trước thì giám đốc Cừu Thiên Khôi của công ty Bác Minh vội vàng chạy theo sau nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Cừu Thiên Khôi, hắn cười nhạt nói:
- Tôi cũng muốn uống hay ly với giám đốc Cừu, thế nhưng trong tay còn nhiều công tác, thôi thì để sau này vậy.
Khi Vương Tử Quân nói thì một chiếc xe Audi màu đen từ xa chạy đến, khi đó vẻ mặt tươi cười của Cừu Thiên Khôi càng thêm sáng lạn, mà vẻ mặt Vương Tử Quân lại có chút quỷ dị.
Vương Tử Quân không xa lạ gì chiếc xe kia, chính là xe của Tần Hồng Cẩm. Khi hắn thấy bộ dạng yểu điệu của nàng từ trong xe đi ra, trong lòng khẽ động, mà Cừu Thiên Khôi cũng tươi cười tiến lên nghênh đón.
- Giám đốc Tần, tôi đã chờ chị khá lâu, tôi báo cáo với chị một tin tức tốt, lần này công ty Bác Minh chúng tôi đã toàn thắng.
Tần Hồng Cẩm mặc một chiếc áo lông màu xanh, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen, nàng đứng đó dù là ai thấy cũng phải cảm thán một tiếng, thật sự là giai nhân làm cho tâm hồn con người điên đảo.
Lúc này gương mặt Tần Hồng Cẩm nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này giống như hoa mẫu đơn, không những ung dung quý giá, còn cực kỳ chấn động lòng người.
Cừu Thiên Khôi đã kinh doanh nhiều năm, đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, thế nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tần Hồng Cẩm, trong lòng liên tục rung động. Nếu như không phải nghe nói Tần Hồng Cẩm là cháu của một vị quan lớn, địa vị không nhỏ, hắn đã có quyết tâm lấy nàng làm vợ.
Nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tần Hồng Cẩm, Cừu Thiên Khôi cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nghĩ đến cảm giác này mà trong lòng chợt lâng lâng.
Nhưng Cừu Thiên Khôi lại không ngờ nụ cười của Tần Hồng Cẩm không phải vì mình, người ta cười vì tình nhân, là Vương Tử Quân, đó là người làm cho nàng nhớ nhung yêu thương không thôi.
- Vậy thì chúc mừng giám đốc Cừu!
Tần Hồng Cẩm nói rồi khẽ nghiêng đầu, nàng trừng mắt thật lớn rất tinh nghịch với Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười.
Cừu Thiên Khôi là một kẻ lão luyện trong thương trường, tuy vừa rồi bị vẻ quyến rũ của Tần Hồng Cẩm thu hút nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn thấy Tần Hồng Cẩm nhìn về phía Vương Tử Quân thì mỉm cười nói:
- Giám đốc Tần, tôi giới thiệu cho chị, vị này chính là người một tay thúc đẩy hạng mục đường An Lô, là bí thư Vương. Bí thư Vương tuổi còn trẻ, tuy không đi cùng đường với giám đốc Tần, thế nhưng cũng là một vì sao sáng.
Cừu Thiên Khôi nói như vậy làm cho Tần Hồng Cẩm cảm thấy căm tức, ai nói mình không đi cùng đường với Vương Tử Quân, hơn nữa giống như trong lời nói của đối phương có gì đó không đúng.
- Bí thư Vương, vị này chính là giám đốc Tần của tập đoàn Quân Thành, cũng là đối tượng hợp tác của tôi lần này.
Cừu Thiên Khôi khẽ chỉ vào Tần Hồng Cẩm rồi cười nói.