Bí Thư Trùng Sinh
Chương 348 : Đứng bên sông nhìn qua, phong cảnh bên kia sông mênh mang cuồn cuộn
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
- Nhưng nếu muốn để lại ấn tượng tốt cho bí thư Dương thì lời nói không là chưa đủ thuyết phục, chúng ta cần phải nắm công tác thực chất, vào thời điểm mấu chốt cần phải làm cho lãnh đạo nở mày nở mặt, chỉ có thể làm tốt hai phương diện này thì anh em chúng ta mới không còn gì lo nghĩ cho vị trí của mình nữa.
Triệu Trung Trạch móc ra một điếu thuốc ném cho Tiền Học Tu, sau đó hắn lại châm cho mình một điếu:
- Học Tu, bây giờ cơ hội đã đến, hai ngày nữa lãnh đạo thị ủy sẽ xuống huyện Lô Bắc nghiên cứu thị sát, xã Hà Loan chúng ta nhất định là địa điểm các vị lãnh đạo xuống xem xét, chỉ cần chúng ta có thể làm cho bí thư Dương nở mày nở mặt, như vậy ngày tốt lành của hai anh em chúng ta cũng không còn xa nữa rồi.
- Chúng ta phải làm thế nào?
Tiền Học Tu hít vào một hơi thuốc rồi khẽ hỏi.
- Dê thành đàn, cây ăn quả thành rừng.
Triệu Trung Trạch hít vào một hơi thuốc rồi nói.
Dê thành đàn, cây ăn quả thành rừng, tất nhiên Tiền Học Tu sẽ hiểu ý nghĩa của câu nói này, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Triệu, bây giờ cả xã chúng ta cũng chỉ mới có hơn ba ngàn con dê, không bằng chúng ta tụ tập trên núi Khả Lạp Sơn cho lãnh đạo nhìn?
- Học Tu ơi là Học Tu, anh thật sự thứ gì cũng tốt nhưng tư tưởng lại quá bảo thủ, hơn ba ngàn con dê thì làm được gì? Đặt trên núi không phải là rải chút muối xuống đường rộng sao? Hơn nữa núi Khả Lạp Sơn cũng thấp, nếu thật sự kiểm kê thì thật sự không tồi, nhưng lần này là thể diện của cả huyện, nào có thể sơ sài như thế được?
Triệu Trung Trạch gạt tàn thuốc rồi dùng giọng u ám nói.
Tiền Học Tu không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Triệu Trung Trạch, muốn nghe cao kiến của bí thư Triệu.
- Núi Khả Lạp Sơn quá thấp, chúng ta sắp xếp ở phía bên kia sông thì hay hơn. Dưới quê chúng ta không phải có câu: "Đứng ở bờ sông nhìn qua, phong cảnh bên kia sông mênh mông cuồn cuộn" sao?
Triệu Trung Trạch nói đến đây còn vô thức cất tiếng hát, tuy hắn hát không hay nhưng nghe vào trong tai mọi người lại không quá mức chói tai.
Tiền Học Tu là chủ tịch xã Hà Loan đã khá nhiều năm, tất nhiên hắn biết rõ địa hình trong xã là thế nào, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Triệu, những năm qua vấn đề chăn thả gia súc ở hai bên bờ sông quá nghiêm trọng, rất nhiều nơi căn bản không còn cỏ dài. Hơn nữa nơi đó quá rộng, nếu muốn tạo nên hiệu ứng dê bò thành đàn, sợ rằng đàn dê ở xã chúng ta cũng không đủ.
- Không đủ dê thì phải tìm thêm về cho đủ, còn chuyện cây cỏ sao? Ha ha, dễ dàng thôi, chúng ta dùng sơn xanh, như vậy không phải đã xong rồi sao?
Sau khi uống vài chai rượu, Tôn Lương Đống đã có men say, tuy ý nghĩ vẫn như trước thế nhưng hành động kéo tay Vương Tử Quân và lời nói lại hào sảng hơn trước đó rất nhiều.
Tửu lượng của Vương Tử Quân hơi kém, tuy hắn đã cố gắng uống ít, thế nhưng lúc này hắn cũng không khá hơn so với Tôn Lương Đống. Hắn cũng không có hứng thú với những trò ca hát kia, chẳng qua đó là sự biểu hiện lòng nhiệt tình của cán bộ huyện Hồng Bắc với hắn, nếu hắn cứ tiếp tục thì chỉ sợ người ta cũng sinh ra cảm giác phiền chán. Người ta mời khách thì tất nhiên sẽ nói lời nhiệt tình, chính mình cũng không thể cho là thật.
- Bí thư Tôn, không được rồi, tôi thật sự có tửu lượng rất thấp, chống đỡ không nổi nữa, chúng ta nên dừng lại thôi.
Vương Tử Quân vốn chỉ có năm phần say, thế nhưng lại giả vờ đi lại loạng choạng rất đúng.
Hai người kẻ xô người đẩy, cuối cùng Tôn Lương Đống cũng bày ra sự nhiệt tình của mình, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ càng cảm tạ không thôi, hai bên bắt tay từ biệt. Tôn Lương Đống vốn định sắp xếp Vương Tử Quân ở lại nghỉ ngơi trong nhà khách huyện ủy, thế nhưng Vương Tử Quân lại nói chuẩn bị quay về thành phố Giang Thị, đồng thời cũng xin miễn chuyện phái xe đi hộ tống của bí thư Tôn Lương Đống.
Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà khách huyện ủy, hắn lấy điện thoại ra bấm số máy quen thuộc. Điện thoại nối thông, nhưng người tiếp điện thoại lại không phải là người hắn chờ mong.
- Alo, cậu tìm ai?
Giọng điệu của bố Y Phong vang lên, giống như âm thanh của một vị quan huyện đại nhân, thế là Vương Tử Quân vội vàng đổi giọng:
- Chào bác, xin hỏi Y Phong có ở nhà không ạ? Cháu là đồng sự của cô ấy, lãnh đạo có việc cần liên lạc với cô ấy.
Bố của Y Phong nghe thấy đó là đồng sự của con gái thì nhiệt tình hẳn lên, lão lên tiếng:
- Ôi, đồng chí thật sự gọi điện thoại đến không đúng lúc rồi, Y Phong đã đi được một giờ rồi, bây giờ có lẽ đã ngồi trên xe đi về thành phố Giang Thị, nếu không thì thế này, đợi đến lúc nó đến thành phố Giang Thị rồi liên lạc sau vậy?
Y Phong đi đến Giang Thị, Vương Tử Quân nghe tin tức này mà tâm trí mơ hồ có chút thất vọng. Y Phong đã đi, nàng về Giang Thị, không chờ mình...
Một ý nghĩ khó chịu lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, tuy hắn đã sớm có phán đoán này, thế nhưng lúc này hành động của nàng vẫn làm hắn đau lòng. Nàng là người ngoài mềm trong cứng, nàng dùng hành động để thổ lộ bản tính quật cường của mình.
Nhưng Y Phong làm như vậy là muốn thổ lộ cái gì? Sau khi kết hôn thì mình cũng chưa từng có yêu cầu gì với nàng, lúc này vì một sự kiện mà chỉ cần gọi điện thoại là có thể giải quyết, thế nhưng hắn lại xin nghỉ ở trường đảng để chạy về huyện Hồng Bắc, không phải vì muốn gặp nàng sao?
Vương Tử Quân có chút hoảng hốt, hắn đứng ven đường, nhìn dòng xe chạy qua lại như dòng suối, từng chiếc xẹt qua ngay bên cạnh, hắn cũng không đi mà đứng đó nhìn với ánh mắt đờ đẫn. Hắn đứng một lúc và cảm thấy mình rất cô độc, thật sự là cô độc từ tận những khớp xương. Lúc này trong lòng hắn giống như có một âm thanh vang lên rất dịu dàng, nó làm hắn cảm thấy đau đớn xương cốt, cảm giác đau phóng xạ toàn thân, hắn vô thức lên tiếng:
- Y Phong!