Bí Thư Trùng Sinh
Chương 349 : Vô chiêu thắng hữu chiêu
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Gió mùa xuân thật sự có chút ấm áp mà cũng có chút tiêu điêu, giống như đẩy lùi một mùa đông giá rét; một đêm trống trải, bầu trời mênh mông như càng kéo dài vô tận, trong đêm yên tĩnh làm lòng người nghĩ đến không ít kỷ niệm.
Vương Tử Quân thật sự có cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng, hắn tìm ra một đống lý do để an ủi chính mình, nhưng nổi khổ sở trong lòng lại khó thể nào lái đi đâu được. Y Phong cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chính mình cũng không muốn mất cô ấy, thế nhưng đó là không công bằng với nàng.
Đầu óc Vương Tử Quân chợt trở nên hỗn loạn, hắn thấy tất cả dần mờ ảo, cảm giác lo lắng khó chịu, thật sự muốn tìm một chỗ nào đó thoải mái để phát tiết, thế nhưng trên đường cái huyện Hồng Bắc có chỗ nào thuộc về hắn?
Vương Tử Quân đi qua đi lại, hắn đi về phía khách sạn mà mình đã ở vào tối hôm qua. Hắn đi tới khách sạn, đẩy cửa phòng của mình, chuẩn bị ở lại trong căn phòng này để liếm láp vết thương của mình.
Chuyến đi này biết đâu sẽ coi như hai người vĩnh biệt nhau, tuy hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn thật sự rất hiểu, chỉ sợ sự thật này sẽ khó thể cải biến.
Khoảnh khắc khi đi vào cửa thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thấy một người đang lẳng lặng ngồi đó, cặp mắt như thu thủy, nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt và nụ cười cực kỳ tình cảm. Hắn nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, một cảm giác vui mừng như điên chợt bùng lên trong lòng.
- Ầm!
Vương Tử Quân đóng mạnh cửa phòng, cuối cùng hắn cũng không áp chế được cảm giác vui mừng như điên, chỉ sau nháy mắt đã giống như có được sức mạnh vô cùng. Hắn đi hai ba bước đến trước mặt Y Phong, cũng không cho Y Phong kịp phản ứng, hắn nhanh chóng áp môi xuống.
Y Phong đối mặt với xúc động đột nhiên của Vương Tử Quân, nàng cũng có chút ngây người, cũng không khỏi tiến lên nghênh đón. Lúc này tâm tình có chút uất ức của nàng giống như đã bị những hành động đột nhiên của Vương Tử Quân làm cho lây nhiễm.
- Ơ, Tử Quân, anh...
Y Phong thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại thô bạo như vậy, lúc này đột nhiên ôm hôn mình, tuy trong lòng nàng rất thừa nhận, thế nhưng nàng lại cảm thấy nó không phải lúc.
Khác biệt với dĩ vãng triền miên dịu dàng, lúc này Vương Tử Quân hầu như điên cuồng giằng tay Y Phong ra, hắn ngang ngược loại bỏ vũ trang trên người nàng, điên cuồng ôm hôn, ngay sau đó đã đẩy nàng ngã xuống giường.
Khi thứ gì đó cứng rắn tiến vào trong người mình, khi cảm giác Vương Tử Quân mang đến cực kỳ nhiệt liệt và say mê, Y Phong thật sự cũng đã hòa vào cảm giác của hắn. Sau đó tất cả trở nên trầm lắng, nàng nằm trong ngực hắn, yên lặng nằm trong lòng hắn, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Sau một phen mưa gió, Vương Tử Quân chậm rãi tỉnh táo lại dưới ánh trăng mờ. Hắn ôm thật chặt cơ thể ẩm ướt trong lòng, gióng như đó là một bảo vật cực kỳ quý giá có thể biến mất bất cứ lúc nào. Y Phong đặt tay ra sau lưng Vương Tử Quân, nàng dùng móng tay bấu lên lưng hắn, điều này làm hắn sinh ra cảm giác đau.
- Này, em lại rơi vào cạm bẫy của anh, anh mãi là người đàn ông trong lòng em.
Giọng nói của Y Phong rất khẽ nhưng tràn đầy cực đoan và rung động.
- Thật xin lỗi, xin lỗi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Tử Quân thật sự cảm động vạn phần, lúc này hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy hào khí bừng bừng phấn chấn, cực kỳ thâm tình, xiết chặt người yêu trong lòng.
- Anh nghĩ rằng em đã đi mất rồi.
Vương Tử Quân ôm thật chặt Y Phong, nắm chặt tay nàng. Lần đầu tiên hắn phát hiện bàn tay nhỏ bé giống như không xương của nàng lại ngưng tụ lực lượng và kiên định như vậy. Trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác ấm áp, hơn nữa lại còn có chút cảm giác xấu hổ.
Y Phong cũng không nói thêm điều gì, nàng càng rúc đầu vào lòng Vương Tử Quân. Khi rời khỏi nhà, nàng thật sự có xúc động đi về thành phố Giang Thị, thế nhưng trong lòng lại có một loại tâm tình níu lấy nàng, làm cho nàng không thể nào cất bước, nàng không thê nào không nhìn thẳng vào lòng mình: Nàng không thể nào rời xa hắn được.
Y Phong có ý ngĩ như vậy, thế là nàng đi đến khách sạn tối hôm qua Vương Tử Quân nghỉ lại, nàng muốn ở đây chờ hắn, thật sự giống như một người vợ chờ chồng mình về nhà vậy. Lúc này nàng nằm trong vòng tay của Vương Tử Quân, nàng cũng không nói lời nào, nàng thích cảm giác này, cũng hy vọng nó mãi mãi là như vậy.
- Đi đến huyện Lô Bắc với anh nhé?
Vương Tử Quân khẽ ôm lấy Y Phong rồi dùng giọng dịu dàng nói.
- Anh không phải không cần quay về huyện Lô Bắc sao?
Y Phong biết rất rõ chuyện Vương Tử Quân vào học tập ở trường đảng, lúc này nghe hắn nói mình đi cùng đến huyện Lô Bắc, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn dùng giọng nghi ngờ khó hiểu nói.
Vương Tử Quân khẽ véo một cái lên gương mặt xinh đẹp giống như một đóa hoa hàm tiếu của Y Phong, lúc này mới nói:
- Ai nói anh không quay về, anh còn phải quay về.
- Chẳng lẽ tên họ Dương chán ghét kia lại làm ra trò gì đó? Cần anh quay về ức hiếp? Những ngày qua em đọc báo và xem tivi, thấy tên họ Dương kia có vẻ rất bận rộn, có thanh danh rất cao, dựa theo lẽ thường thì những cách thức tuyên truyền như vậy chính là tự tạo thế cho mình.
Y Phong nói đến đây thì khẽ chống bàn tay trắng nõn của mình lên, nàng vốn đang nằm trong lòng Vương Tử Quân, bây giờ cơ thể chợt nghiêng, đúng thời điểm này bộ ngực xinh đẹp lại càng thể hiện vẻ đẹp tuyệt vời.
- Có phải vị bí thư Trịnh kia lại muốn anh quay về áp chế tính tích cực của Dương Quân Tài?
Y Phong lúc này đã có chút quen thuộc tình hình trong quan trường, nàng nghiêm túc hỏi Vương Tử Quân.
Dù đã rất quen thuộc với Y Phong, thế nhưng lúc này bộ dạng xinh đẹp tuyệt vời của nàng vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ say mê, hắn không nhịn được phải nắm lấy bàn tay xinh đẹp của nàng trong lòng bàn tay, sau đó khẽ ve vuốt và nói:
- Không phải lãnh đạo muốn anh về.
- Vậy anh về làm gì...
Y Phong vốn đang có chút ý kiến với bàn tay của Vương Tử Quân, lúc này nàng cũng bất chấp ý kiến, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
- Anh muốn quay về, vì vậy mới quay về.
Vương Tử Quân vuốt bàn tay của Y Phong rất dịu dàng, thế nhưng lúc này một luồng khí tức bá đạo chợt lóe lên trên mặt hắn. Y Phong đã quá quen với vẻ dịu dàng của Vương Tử Quân, bây giờ đứng trước mặt một người đàn ông với tính cách đầy bá đạo, nàng cảm thấy trong mắt hắn không có gì không thể hoàn thành, hắn muốn đi thì ai có thể ngăn được?
Y Phong chợt rơi vào cảm giác mê say, ngay sau đó trong lòng lại bùng lên cảm giác khác thường, giống như chính nàng đang châm ngòi cho tất cả những ý nghĩ khác lạ trong lòng mình.
...
- Ban thủ lĩnh, tinh thần của anh rất tốt, nghe nói vài ngày nữa sẽ sắp xếp tất cả học viên ra ngoài một chuyến, coi như là một chút ban thưởng cho chúng tôi trước khi rời khỏi trường đảng.
Trương Thư Chí tươi cười từ đi ra phòng họp, hắn cười tủm tỉm đi đến nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể nhìn ra chút hưng phấn ẩn giấu trên gương mặt Trương Thư Chí, hắn khẽ cười thu tờ báo trong tay mình rồi nói:
- Thế nào? Không thể chờ đợi được nữa à? Muốn về nhận chức rồi sao?
Vương Tử Quân đã được nghe Trương Lộ Giai nói về cách sắp xếp đối với Trương Thư Chí, tuy không thăng cấp, thế nhưng lại được điều đến văn phòng tỉnh ủy, cũng xem như là đề bạt không nhỏ, cảm giác cầu tiến trong đó căn bản không thể dùng cấp bậc để so sánh được.
Dương Quân Tài nói làm cho Trình Vạn Thọ cười lên ha hả, Dương Quân Tài yêu cầu hắn hỗ trợ, tất nhiên hắn sẽ không chối từ. Hắn khẽ chỉ về phương xa nói:
- Quân Tài, cậu cứ yên tâm, có tôi ở thành phố, cậu sẽ không bị hại.
Người có quan hệ tốt với Dương Quân Tài ở thành phố An Dịch cũng chỉ còn lại Cát Trường Lễ, mà bây giờ Trình Vạn Thọ căn bản không nhắc đến Cát Trường Lễ, tất nhiên Cát Trường Lễ chỉ được xem là người thứ yếu mà thôi.
- Quân Tài, cậu có biết bây giờ thứ gì là quan trọng với cậu không?
Trình Vạn Thọ chợt thay đổi chủ đề, hắn đột nhiên quay sang hỏi Dương Quân Tài.
Quan trọng nhất với mình chính là tuyên truyền chiến tích này ra ngoài, nhưng Dương Quân Tài cũng không trả lời. Sau khi đi vào huyện Lô Bắc thì hắn đã có vài lần nối quan hệ với Vương Tử Quân, hắn càng ngày càng cảm thấy mình trưởng thành hơn. Hắn biết rõ lúc này Trình Vạn Thọ đang khoe khoang, tuy trong lòng xem thường tư thái của đối phương, thế nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười thỉnh giáo nói:
- Kính xin chú Trình dạy bảo cho.
Trình Vạn Thọ tất nhiên rất thõa mãn với cách xưng hô như vậy của Dương Quân Tài, tuy hắn đứng trước mặt Dương Độ Lục không dám xưng em gọi anh, nhưng hắn lại cự kỳ hưởng thụ tình huống được Dương Quân Tài gọi là chú.
- Quân Tài, chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần khách khí như vậy. Theo ý tôi thì lúc này quan trọng nhất đối với cậu ngoài phương diện tuyên truyền chiến tích ra bên ngoài thì chính là nâng cao cấp bậc hành chính của mình. An Dịch đã là thành phố cấp phó bộ, bây giờ tôi cũng đã là cấp bậc chính sảnh, mà cậu là lãnh đạo huyện ủy cũng có thể tăng lên cấp phó phòng.
Trình Vạn Thọ híp mắt lại, khi hắn nói đến cấp bậc hành chính của mình thì không khỏi có chút vui vẻ và đắc ý.
Dương Quân Tài vốn có chút biểu hiện không quá chú ý, bây giờ hắn chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn là một thành viên của gia tộc hùng mạnh, tuy hắn cuồng vọng nhưng cũng biết cấp bậc phó phòng có ý nghĩa thế nào, đó không phải chỉ đơn giản là tiến lên một cấp, đôi khi nó là cả bậc thang, có ý nghĩa tiến dần lên phía trước, chênh lệch một bước hoặc là một bậc thang sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh chính trị vài chục năm sau.
"Cán bộ cấp phó phòng!"
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà trong đầu không khỏi nóng lên, hắn hít vào một hơi thật sâu nói:
- Chú Trình, lúc này cháu nên làm thế nào đây?
- Cậu cũng không cần làm gì khác, chỉ cần cậu tuyên truyền tốt thành tích của mình, nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo thượng cấp là xong, những chuyện khác cứ để tôi làm.
Trình Vạn Thọ dùng bàn tay mập mạp vỗ lên vai của Dương Quân Tài, sau đó hắn cười tủm tỉm nói.
Dương Quân Tài hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Chú Trình, chú nói xem, có nên mời chủ tịch Tề xuống thăm một chuyến không?
Mời Tề Chính Hồng tất nhiên sẽ ném cho Dương Quân Tài một thể diện rất lớn, chỉ cần nhận được lời khẳng định của Tề Chính Hồng, như vậy sẽ cực kỳ có lợi cho Dương Quân Tài.
- À, chủ tịch Tề đến thì quá tốt, nhưng nếu mời được chủ tịch Hào đến thăm thì càng hay hơn.
Trình Vạn Thọ nói đến Tề Chính Hồng thì khóe mắt có chút ghen ghét, thế nhưng hắn che giấu rất tốt, dù là Dương Quân Tài đứng ngay bên cạnh cũng không thể phát hiện ra được.
- Cháu sẽ đi mời chủ tịch Tề đến huyện Lô Bắc một chuyến.
Dương Quân Tài phất tay, hắn hạ quyết tâm nói, nhưng ngay sau đó hắn lại thay đổi đề tài:
- Chú Trình, chú có từng nghe nói đến hạng mục đầu tư bất động sản ở phương nam không? Cháu có một người bạn đang đầu tư rất mạnh, chỉ cần vài tháng là có lợi nhuận gấp vài lần, nếu thím ở nhà có hứng thú thì cứ đến tìm cháu, cháu sẽ cho ra vài phần.
Những chuyện thế này thì Dương Quân Tài căn bản không tính nói cho Trình Vạn Thọ, thế nhưng lúc này hắn càng cảm thấy mình có việc cần nhờ đến Trình Vạn Thọ, thế là cũng không tỏ ra keo kiệt.
Trình Vạn Thọ cũng từng nghe nói đến bất động sản ở phương nam, thế nhưng hắn cũng không hiểu quá rõ, vì vậy cũng không có tính toán đầu tư. Nhưng lúc này thì khác, Dương Quân Tài nhắc đến chuyện này, Trình Vạn Thọ sao có thể phản đối? Dương Quân Tài là ai? Chính là con trai của Dương Độ Lục, chính là đại nhân vật trong mắt Trình Vạn Thọ.
Loại người như vậy mà kinh doanh thì sẽ sinh ra sự kiện thâm hụt sao?
- Tốt, vậy xem như cho thím của cháu bận rộn một chút, vợ tôi suốt ngày ở nhà không có việc gì làm, bây giờ có việc quấn lấy thân cũng tốt.
Trình Vạn Thọ nở nụ cười tự giễu chính mình, càng tỏ ra thân mật với Dương Quân Tài.
Gió núi thổi lên, tuy lúc này phong cảnh vẫn như cũ thế nhưng Dương Quân Tài lại sinh ra cảm giác khác hẳn vừa rồi. Nếu như nói vừa rồi hắn nhìn qua chỉ là chút thành tích áp chế đối thủ, bây giờ hắn lại thấy đó là chiếc ghế phó phòng rực rỡ hào quang chờ mình.
Bí thư huyện ủy cấp phó phòng, với quan hệ của nhà mình thì vài năm nữa tiến lên làm chủ tịch thành phố cũng không phải không thể được, nếu mình là chủ tịch thành phố, như vậy sẽ là nhân vật quật khởi hành đầu của thế hệ thứ ba trong Dương gia, chính mình đứng đầu chứ không còn bất kỳ ai khác.
Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy, hắn chợt cảm thấy một con đường đi đến tương lai đầy hào quang xuất hiện trước mặt.
- Chú Trình, nghe nói khóa huấn luyện ở trường đảng sắp kết thúc, đã có sắp xếp gì chưa?
Dương Quân Tài cũng không nói rõ tên, hắn chỉ dùng giọng nặng nề hỏi.
Trình Vạn Thọ tất nhiên hiểu lời nói của Dương Quân Tài đang chĩa về phía ai, hắn khẽ nhíu mày lại nói:
- Còn chưa có chỉ định về sắp xếp của cậu ta, nhưng nghe nói bí thư Trịnh Đông Phương chuẩn bị điều người này đến làm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy.
- Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy?
Dương Quân Tài vô thức lập lại câu nói của Trình Vạn Thọ, trong lòng chợt bùng lên cảm giác ghen ghét. Vị trí của Vương Tử Quân tuy thật sự thua kém cấp phó phòng của mình, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể lên cấp phó phòng cũng ít nhiều làm hắn cảm thấy không cam lòng.
- Chú Trình, có biện pháp nào cho hắn rời khỏi thành phố An Dịch để đi đến địa phương khác, ví dụ như đến thành phố Lang Mộc làm một vị huyện ủy chẳng hạn?
Dương Quân Tài nháy mắt, hắn khẽ lên tiếng với Trình Vạn Thọ.
"Đi đến thành phố Lang Mộc?"
Vẻ mặt Trình Vạn Thọ có hơi biến đổi, hắn hiểu ý nghĩ của Dương Quân Tài, hắn biết thành phố Lang Mộc là nơi nào, chính là nơi mà thế lực Dương gia tập trung cao độ nhất. Bí thư thị ủy Lang Mộc chính là một nhân vật quyền lực thuộc số ít ở tỉnh Sơn Nam, càng là người được Dương Độ Lục một tay đề bạt lên. Nếu sắp xếp Vương Tử Quân đến thành phố Lang Mộc, dù Vương Tử Quân có thủ đoạn mạnh mẽ thế nào cũng bị áp chế không thể ngóc đầu lên.
Đó là một ý kiến rất hay, nếu là cán bộ bình thường thì Trình Vạn Thọ sẽ không làm như vậy, nhưng đối với một kẻ ra bài không theo quy tắc như Vương Tử Quân, hắn là một vị lãnh đạo nắm quyền nhân sự ở thành phố An Dịch cũng cảm thấy có chút bất lực.
- Quân Tài, lúc này cũng không nên làm việc quá phức tạp, cho dù hắn thành phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, như vậy sau này đường phát triển cũng không lớn, càng không thể nhanh bằng cậu, vài năm sau hai bên sẽ hoàn toàn cách biệt nhau, đến lúc đó không phải thích làm gì thì làm rồi sao?