Bí Thư Trùng Sinh

Chương 357 : Kẻ thông minh không lo, kẻ có chút kiến thức lại vui mừng

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Ý nghĩ của Tằng Nhất Khả rất rõ ràng, chính là để cho đám cựu chiến binh như bọn họ ra mặt, coi như vì Vương Tử Quân mà lên tiếng một lần. Tuy phần thắng sẽ không quá lớn, thế nhưng tác dụng của nó lại thật sự khó thể bỏ qua, hơn nữa hành động lần này cũng cho thấy sự giúp đỡ to lớn của một vị chủ tịch hội đồng nhân dân nhiệm kỳ trước với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân đành phải mỉm cười từ chối lời đề nghị của Tằng Nhất Khả.



Dù làm theo lời đề nghị của Tằng Nhất Khả cũng có vài phần hy vọng thành công, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn tạo ra ấn tượng áp bức người khác như vậy.



Tề Chính Hồng có thể nghĩ ra một chiêu thức như vậy, dù là Vương Tử Quân cũng cảm thấy nó thật sự rất cao siêu, không có chút lửa khói nhưng lại làm nên tổn thương rất lớn cho hắn. Nếu như hắn ở lại huyện Lô Bắc thì sợ rằng sẽ tiến lên vị trí bí thư huyện ủy với cấp bậc phó phòng, nhưng bây giờ hắn được coi là đối tượng bồi dưỡng toàn diện, chỉ sợ giấc mộng tiến lên cấp phó phòng sẽ thất bại.



Anh không thể bay lên, cũng không có tổn thương gì, nhưng đối với người trong quan trường thì đó cực kỳ có lực ràng buộc, nhiều khi những ràng buộc như vậy hầu như sẽ ảnh hưởng đến cả đời.



Thật sự là một thủ đoạn rất tuyệt, cũng không biết ai ra tay như vậy, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ đối sách. Khi những ngón tay của hắn càng gõ càng khẽ thì nụ cười dần xuất hiện trên khóe miệng.



- Chủ tịch Vương, phòng tổ chức tỉnh ủy sao lại cho ra văn kiện như vậy?



Tôn Hạ Châu thở phì phò đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thật sự rất bất bình cho Vương Tử Quân. Trước đó hắn là một thư ký cho chủ tịch Vương, có thể nói hắn chính là một trong những người ở huyện Lô Bắc cực kỳ quan tâm đến tương lai của Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói:



- Cũng không thể nói như vậy, văn kiện của tỉnh ủy cũng vì lo nghĩ đến sự phát triển toàn diện của các học viên trường đảng mà thôi. Hạ Châu, cậu là thư ký của tôi, điều này cậu nên nhớ cho kỹ.



Tôn Hạ Châu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy phát lạnh, hắn lên tiếng:



- Chủ tịch Vương, tôi sẽ tuyệt đối không nói lung tung với người ngoài, nhưng sự việc lần này rõ ràng là không công bằng.



- Có phải công bằng hay không thì tôi và cậu không thể nói cho rõ được, bây giờ vị trí của cậu là không tầm thường, cậu là một quyền chủ tịch xã, bây giờ tình hình của xã Hà Loan thật sự không thể lạc quan, cậu không cần xen vào chuyện của tôi, điều cậu cần làm chính là nắm giữ thật tốt đại cục của xã Hà Loan.



Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân dần tiêu tán, giọng điệu cũng dần trở nên bình thản.



Tôn Hạ Châu vội vàng gật đầu nói:



- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng.



- À, tôi nghe nói cậu vừa đi đã bãi bỏ nhiều trò của Triệu Trung Trạch, trong đó còn có lời hứa trả tiền lương của Triệu Trung Trạch với nhân dân giả làm dê.



Vương Tử Quân ném cho Tôn Hạ Châu một điếu thuốc, sau đó vừa cười vừa nói.



Tôn Hạ Châu nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu nói:



- Chủ tịch Vương, đây đều là đống rác của Triệu Trung Trạch, tôi cũng không cần phải ra mặt dọn dẹp. Chuyện này không có gì đáng nói, tôi cảm thấy cứ làm như vậy là tốt.



Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạ Châu đứng trước mặt mình nhưng còn chưa thật sự tỏ ra thoải mái buông lỏng, hắn khẽ cười nói:



- Hạ Châu, cậu quay về rồi phát lương cho mọi người đi, tuy đó là việc làm quá quắt của Triệu Trung Trạch, nhưng dù sao thì đó cũng là lời hứa của đảng ủy xã, lời hứa của anh ấy đại biểu cho xã Hà Loan, nếu bây giờ cậu không chịu thực hiện, chẳng phải là chính quyền nói mà không giữ lời sao? Như vậy sẽ không tốt.



Tôn Hạ Châu nghe được những lời nói bình thản của Vương Tử Quân thì cũng cảm thấy cách làm của mình có chút không ổn thỏa, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:



- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi quay về sẽ xử lý vụ này cho tốt.



Tôn Hạ Châu nói đến đây thì có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:



- Chủ tịch Vương, nếu đã có văn kiện về việc đẩy mạnh phát triển toàn diện cho các cán bộ trẻ, như vậy tôi cảm thấy anh nên quay về trường đảng hoàn thành khóa học của mình, cần gì phải ở lại chỗ này thu thập cục diện rối rắm cho người ta?



Lúc này lồng ngực của Tôn Hạ Châu thật sự có chút phập phồng, biểu hiện của hắn cũng chính là đại biểu cho cảm giác tức giận của đám người thân cận bên cạnh Vương Tử Quân. Dù là vì bất kỳ lý do gì, vị trí bí thư huyện ủy đáng lý phải thuộc về Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại xem như mất đi tư cách giữ lấy vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc.



- Tôi còn là chủ tịch huyện Lô Bắc.



Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Tôn Hạ Châu rồi trầm giọng nói.



Tôn Hạ Châu nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhìn hình bóng của Tôn Hạ Châu, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.



Sau khi tin tức Vương Tử Quân sắp bị cản chân trên con đường tiến đến vị trí bí thư huyện ủy được phát tán ra bên ngoài, không ít người bắt đầu hành động, thế là một tình huống mưa gió bão tốt bùng lên khuấy động những chuyện lặt vặt có liên quan.



Trong khu văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, Lâm Trạch Viễn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, lão cười cười bàn về vài sự việc xảy ra trong tỉnh với Vương Quang Vinh. Sau khi nói về vấn đề sử dụng cán bộ, lão mỉm cười nói với Vương Quang Vinh:



- Quang Vinh, tôi nghe nói Tử Quân bị người ta ức hiếp, nếu cậu ấy công tác ở tỉnh Sơn Nam không được thoải mái, như vậy cứ kéo về Chiết Giang, tỉnh Chiết Giang chúng ta cũng là một địa phương có thể tạo nên sân khấu cho cậu ấy phát triển.



Vương Quang Vinh không ngờ Lâm Trạch Viễn lại đột nhiên nhắc đến chuyện của Vương Tử Quân, lão cũng rất tức giận với sự việc này, nhưng lão cũng không ngờ Lâm Trạch Viễn lại nhắc đến chuyện này trước mình. Lão trầm ngâm một lát rồi nói:



- Bí thư Lâm, cám ơn anh đã coi trọng Tử Quân, nhưng tiểu tử kia có tính cách quá quật cường, nó nói có thể giải quyết được chuyện của mình, không cần chúng ta quá quan tâm.



Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:



- Xem ra tiểu tử này không những trưởng thành hơn, tính tình cũng cứng rắn hơn. Tôi cũng muốn xem cậu ấy sử dụng phương pháp gì, tốt nhất cũng đừng làm cho người ta không xuống đài được.



Lâm Trạch Viễn tuy không nói rõ người ta là ai nhưng Vương Quang Vinh lại hiểu rất rõ, biết bí thư tỉnh ủy đang nói đến ai. Nếu nói trắng ra thì lão thật sự bực bội với người kia hơn Lâm Trạch Viễn vài lần, ai bảo đối phương vung tay trên con đường tương lai của con mình? Nhúng tay vào những trò tranh chấp của tiểu bối cũng không phải chuyện đáng vui vẻ gì.



Cuối mùa xuân ở Bắc Kinh đã có hương vị của mùa hè, gió ấm phả vào mặt, Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục bình thường, nàng giống như một thân cây dương thụ, nàng đứng yêu kiều cùng Mạc lão gia tử đứng bên cạnh một hồ cá nhỏ.



Trời xanh không một ngọn gió, mặt nước hồ tĩnh lặng, phao câu vẫn không chút động tĩnh. Mạc lão gia tử nhìn chằm chằm vào phao câu, gương mặt không chút biểu cảm, nếu như không phải ánh mắt lão vẫn nhìn chằm chằm ra giữa hồ, sợ rằng Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh còn tưởng rằng ông mình đang ngủ.



Trong Mạc gia thì thời điểm Mạc lão gia tử câu cá chính là lúc tối kỵ có người quấy rầy.
- Chào chủ tịch Vương.



Chương Đức Long vừa nối thông điện thoại với Vương Tử Quân thì dùng giọng tràn đầy nhiệt tình nói.



Chương Đức Long là thư ký của bí thư thị ủy, không ngờ gọi điện thoại cho mình lại nhiệt tình thoải mái như thế, điều này làm cho hảo cảm của Vương Tử Quân với Chương Đức Long tăng lên vài phần, xem như Chương Đức Long có thể tiến lên làm thư ký cho bí thư Trịnh Đông Phương cũng có vài phần tài năng.



- Chào thư ký Chương, lãnh đạo Trịnh có thời gian rảnh không?



Vương Tử Quân gần đây thấy có nhiều người gọi mình là lãnh đạo, tất nhiên lúc này cũng hỏi như vậy với Chương Đức Long.



- Bí thư Trịnh đang họp, nếu không thì anh chờ một chút nhé?



Chương Đức Long nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.



Bí thư Trịnh đang họp, Vương Tử Quân trầm ngâm khoảnh khắc, sau đó hắn nói tiếp:



- Thư ký Chương, làm phiền anh báo cáo với bí thư Trịnh một tiếng, nói là tôi có chuyện khẩn cấp cần báo cáo.



- Được, chủ tịch Vương, khi nào bí thư họp xong thì tôi sẽ báo cáo ngay, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.



Chương Đức Long trầm ngâm khoảnh khắc rồi khẽ nói.



Vương Tử Quân cúp điện thoại mà dựa lưng ra ghế, ánh mắt rơi vào khung cảnh núi đồi ở bốn phía. Lúc này vẫn còn là mùa xuân, xem như hương xuân đã quá nồng, màu xanh bao phủ khắp núi đồi.



Lúc nà đường An Lô thật sự có rất nhiều xe qua lại, xe lớn xe nhỏ đầy đường, lúc này bốn làn đường đã giống như sinh ra cảm giác chật chội. Nhưng có một vấn đề cần quan tâm, đó chính là dòng xe hỗn loạn chật kín đó đang mang đến động lực phát triển kinh tế cho huyện Lô Bắc.



Xe của Vương Tử Quân cũng không chạy quá nhanh, khi đến thành phố An Dịch thì đã là mười một giờ trưa, Chương Đức Long gọi điện thoại đến nói rằng hai giờ chiều Trịnh Đông Phương sẽ chờ ở phòng làm việc.



Dưới tình huống bình thường thì bí thư huyện ủy muốn gặp mặt bí thư thị ủy tất nhiên phải hẹn trước, nhưng chính mình chỉ gọi điện thoại đã làm cho Trịnh Đông Phương để Chương Đức Long sắp xếp thời gian, có thể thấy vị bí thư thị ủy kia rất nể mặt mình.



- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu bây giờ?



Thái Thần Bân chạy xe vào thành phố An Dịch rồi khẽ hỏi Vương Tử Quân.



- Đi đến khách sạn Huy Đô.



Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi khoát tay với Thái Thần Bân, hắn khẽ nói.



Thái Thần Bân đáp ứng một tiếng, hắn bẻ tay lái rồi chạy về một hướng khác. Lúc này dòng xe cộ ở thành phố An Dịch thật sự không hỗn loạn như chục năm nữa, thế nhưng muốn chạy nhanh cũng không được. Khi xe của vương tử quân chạy đến bãi đậu xe rộng lớn của khách sạn Huy Đô, vì đúng giờ cơm nên bãi đậu xe đã hầu như chật cứng.



Thái Thần Bân dừng xe lại, Vương Tử Quân xuống xe đi vào cửa chính khách sạn Huy Đô, hai nhân viên tiếp tân mặc váy và đeo tất chân đen có vẻ mê người dùng giọng nhiệt tình chào mừng khách hàng, ngay sau đó cũng giúp khách hàng kéo cửa đi vào.



Vương Tử Quân không biết Tần Thọ Sinh sắp xếp bàn ở chỗ nào, hắn vừa định gọi điện thoại thì có người nhanh chóng đi đến, khi còn chưa đến bên cạnh Vương Tử Quân thì đã nhiệt tình vươn tay ra nói:



- Chào chủ tịch Vương, đã lâu không gặp.



Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đến, cũng là người quen, chính là chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân của nhà máy rượu Hồng La Xuân, thế là hắn cười bắt tay với đối phương:



- Chào chủ nhiệm Hạ, chúng ta đã lâu không gặp, hai chai rượu anh biếu thật sự uống rất ngon, ông nhà tôi thật sự rất thích. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Thật ra hai chai rượu là do Tần Thọ Sinh đưa đến cho Vương Tử Quân, thế nhưng nó lại qua tay của Hạ Kiến Nhân, lúc này Vương Tử Quân nói đó là của Hnk. cũng không sinh ra chút sai lầm nào. Nhưng Hạ Kiến Nhân cảm thấy mình được Vương Tử Quân sơn son thiếp vàng, gương mặt càng thêm vui sướng.



- Chủ tịch Vương, giám đốc Tần đang chờ anh, mời anh.



Hạ Kiến Nhân vừa nói vừa cúi người mời Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì mà trực tiếp sải bước đi về phía cầu thang, Hạ Kiến Nhân theo sát phía sau. Hạ Kiến Nhân cũng không quên gật đầu với Thái Thần Bân, sau đó nhanh chóng nhét danh thiếp của mình vào tay Thái Thần Bân. Tuy Vương Tử Quân rất khách khí với hắn, thế nhưng hắn lại định vị chính xác địa vị của mình, hắn biết mình nên kết giao với người bên cạnh Vương Tử Quân thì hay hơn.



Vừa lên đến lầu hai thì Tần Thọ Sinh đã tiến ra đón chào với vẻ mặt vui sướng, hắn vừa cười vừa vươn tay với Vương Tử Quân:



- Chủ tịch Vương, chúng ta đã lâu không gặp, cậu thật sự làm tôi rất nhung nhớ.



Sự nhiệt tình của Tần Thọ Sinh cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, nhưng khi bắt tay với Tần Thọ Sinh thì hắn lại chú ý đến một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh.



Gương mặt tròn trịa của người đàn ông trung niên cũng đang treo nụ cười, bộ dạng đi theo bên cạnh Tần Thọ Sinh thật sự rất ổn định và trầm lắng, nhìn qua thì biết đó là người có xuất thân cán bộ cơ quan. Khi hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, đối phương cũng khẽ gật đầu với hắn.



- Giám đốc Tần, tôi cũng rất nhớ anh, chúng ta mới đó đã trở thành người của hai tỉnh, tôi lại ít khi quay về thành phố Hồng Ngọc, anh cũng đừng nên trách.



Vương Tử Quân bắt tay với Tần Thọ Sinh rồi vừa cười vừa nói.



Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân nể mặt mình như vậy thì càng cười thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:



- Điều này cũng không trách cậu được, nếu không phải cậu xây dựng đường An Lô, chỉ sợ thành phố Hồng Ngọc chúng ta cũng khó thể nào phát triển tốt.



Hai người nói chuyện rồi đi vào phòng, đây là một gian phòng rộng bốn năm mươi mét vuông được lắp đặt rất xa hoa, những ngọn đèn sáng ngời bừng sáng làm cho những vật dụng thủy tinh càng thêm lóe mắt.



- Chủ tịch Vương, để tôi giới thiệu một chút, đây là Triệu Trách Ý, là bạn học cũ của tôi, bây giờ đang là trưởng phòng pháp quy của khối chính quyền thành phố An Dịch.



Sau khi đi vào phòng thì Tần Thọ Sinh nhanh chóng chỉ tay vào người đàn ông trung niên ở bên cạnh rồi nói.