Bí Thư Trùng Sinh

Chương 358 : Mười thớt ngựa yếu cũng có thể chạy xa ngàn dặm

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


- Trưởng phòng Triệu, chúng ta đều là cán bộ thành phố An Dịch, kính mong sau này lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.



Vương Tử Quân cười cười vươn tay với Triệu Bí Ý, lại dùng giọng nhiệt tình nói.



Vương Tử Quân tỏ ra nhiệt tình nhưng Triệu Bí Ý biết rõ người đứng trước mặt mình là nhân vật nào. Vương Tử Quân tuy chỉ là một vị chủ tịch huyện trong thành phố, thế nhưng lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân thật sự vượt xa so với bất kỳ vị bí thư huyện ủy nào khác, nếu mình so sánh với người ta thì thật sự là kém quá xa.



- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nên nói như vậy, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó ban, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.



Triệu Bí Ý dùng hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân, lại dùng giọng nhiệt tình nói.



Ba người lên tiếng rồi cùng nhau ngồi xuống bàn, khi ngồi xuống, tuy Triệu Bí Ý và Tần Thọ Sinh đã cực kỳ nhiệt tình mời Vương Tử Quân lên ngồi ghế thủ tịch, thế nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn đẩy Tần Thọ Sinh ngồi lên. Lý do tất nhiên lúc này là trường hợp anh em bạn bè gặp nhau, nào có chuyện hắn giành vị trí của người anh lớn tuổi hơn?



Lần này Tần Thọ Sinh tìm Vương Tử Quân rõ ràng là có mục đích, lúc này thấy Vương Tử Quân khách khí với mình như vậy, chỉ cảm thấy mình thật sự có thể diện trước mặt bạn bè, thế là gương mặt càng tươi vui hơn.



Hai người Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh nói về vài tình huống ở thành phố Hồng Ngọc, sau đó Tần Thọ Sinh cười ha hả nói:



- Bí Ý cùng tôi lớn lên từ nhỏ, hai chúng tôi tuy không cùng một xã thế nhưng hai bên chỉ cách nhau một con sông mà thôi. Chủ tịch Vương, các cậu sau này ở thành phố An Dịch cũng nên quan tâm đến nhau nhiều hơn.



Triệu Bí Ý thấy Tần Thọ Sinh nói đến mình thì trong mắt có thêm chút ánh sáng nóng bỏng, hai tay liên tục chà xát, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Điều này cũng không trách được hắn, vì hắn không có hy vọng với chuyện lần này, lại chưa từng có ý nghĩ sẽ có cơ hội. Hôm nay vô tình nghe bạn học cũ là Tần Thọ Sinh biết Vương Tử Quân, tin tức này giống như sét giữa trời quang, hắn cảm thấy chút hy vọng tro tàn trong lòng mình bắt đầu cháy lại.



Thật ra Triệu Bí Ý đã sớm kính ngưỡng chủ tịch Vương Tử Quân từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp Vương Tử Quân. Hắn đưa mắt nhìn người cán bộ thanh niên trẻ tuổi đẹp trai trước mặt, thật sự nghi ngờ đây chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp vào đời. Không ngờ người thanh niên nói chuyện như mây trôi nước chảy này chính là một đại nhân vật có thể nghiêng tay làm gió lật tay làm mưa ở thành phố An Dịch, là hạng người cực kỳ khí phách, ngay cả hạng người như Dương Quân Tài cũng bị đối phương làm cho thất bại thảm hại, ảm đạm xuống đài.



Dù Vương Tử Quân sắp được điều đi, thế nhưng nói về lực ảnh hưởng của người này ở huyện Lô Bắc vẫn rất lớn, vẫn là đệ nhất, có nhiều chuyện thị ủy cần phải trưng cầu ý kiến của người này.



Vương Tử Quân cười cười nói:



- Bạn của giám đốc Tần thì cũng là bạn của tôi, mọi người giúp đỡ lẫn nhau là được, cái gì mà quan tâm này nọ, anh cũng đừng khách khí.



Tần Thọ Sinh và Vương Tử Quân nói thêm vài câu, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình. Thì ra Triệu Bí Ý công tác ở khối chính quyền thành phố có chút không được như ý muốn, muốn xuống cơ sở công tác hai năm, trước mắt huyện Lô Bắc đang ở vào thời điểm thay đổi nhân sự, hắn muốn Vương Tử Quân hỗ trợ một chút, có thể giúp đỡ để Triệu Bí Ý xuống Lô Bắc rèn luyện một thời gian hay không?



Vương Tử Quân có chút trầm ngâm với vấn đề của Tần Thọ Sinh, khi hắn đâng định trả lời, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đóng chặt đã bị đẩy ra, một người đàn ông hơn bốn mươi nhanh chóng đi vào.



- Anh Triệu, nghe nói anh mời khách ở đây, tôi xem như không mời mà đến, có cần tôi ra mặt tiếp khách cho anh không?



Người đàn ông này không quá cao, gương mặt lại cực kỳ ngạo nghễ, bày ra bộ dạng thượng cấp nói chuyện với hạ cấp.



Triệu Bí Ý thấy người này thì vẻ mặt khẽ biến đổi, nhưng hắn vẫn phải đứng lên nói:



- Trưởng phòng Hà, tôi mời bạn học cũ đến dùng bữa cơm rau dưa mà thôi.



- À, bạn học đến thì cũng nên chiêu đãi cho tốt, à, mà tôi cũng nên mời bạn học của anh một ly mới được.



Trưởng phòng Hà nói xong thì nhìn về phía Tần Thọ Sinh, cũng không có ý muốn chào hỏi, hắn khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp:



- Này anh Triệu, có phải nên đổi phòng không? Ba người dùng một gian phòng lớn như thế này có phải quá lãng phí rồi không?



Cây tranh nhau một lớp vỏ, con người tranh nhau một lời nói, Triệu Bí Ý mời người dùng cơm chính là muốn tìm thể diện, bây giờ trưởng phòng Hà mở miệng là muốn mình đổi phòng, rõ ràng là cực kỳ không lễ phép. Hơn nữa giọng điệu của trưởng phòng Hà căn bản không có ý thương lượng, giống hệt như mệnh lệnh.



Vẻ mặt Triệu Bí Ý chợt đỏ bừng bừng, nhưng hắn rõ ràng rất cố kỵ trưởng phòng Hà, một lúc lâu sau mới dùng giọng khó xử nói:



- Trưởng phòng Hà, anh xem, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.



- Sắp xếp xong cũng phải đổi, tôi còn có việc. Thế này đi, các anh đến Lam Hải Vịnh, cứ tính sổ cho tôi.



Trưởng phòng Hà vừa nói vừa vung tay với một vị cán bộ trẻ tuổi đi theo phía sau:



- Đi gọi điện thoại cho Lam Hải Vịnh, để cho bọn họ chuẩn bị một phòng cho trưởng phòng Triệu.



Gương mặt Tần Thọ Sinh thật sự trở nên khó nhìn, nếu như ở thành phố Hồng Ngọc thì hắn đã sớm đứng ra giữ thể diện cho bạn mình, nhưng lúc này hắn lại ở thành phố An Dịch, cũng không biết rõ tình huống, không dám mở miệng bậy bạ, đỡ gây phiền cho bạn học của mình. Nhưng sự việc ngột ngạt thế này là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải.



- Cám ơn trưởng phòng Hà, tôi vẫn có tiền để chi trả cho bữa cơm này.



Triệu Bí Ý cau mày, cuối cùng kiên quyết từ chối.



Thấy tiểu tử Triệu Bí Ý không nể mặt mình thì trưởng phòng Hà chợt đỏ mặt tía tai, hôm nay hắn mời một nhân vật quan trọng đến dùng cơm, hẹn dùng cơm ở khách sạn Huy Đô. Hắn tưởng rằng khách sạn sẽ nể mặt mình, một phòng sẽ không là vấn đề, không ngờ tất cả đều đã được sử dụng, nếu đổi chỗ thì không phải làm khổ khách mời sao? Vì vậy khi nghe nhân viên phục vụ nói Triệu Bí Ý cũng mời khách ở chỗ này, thế là hắn quyết định đến ép Triệu Bí Ý đổi địa điểm tiếp khách.



- Anh Triệu, anh làm gì gì vậy? Còn khách khí gì nữa? Mau đi nhanh lên, đi đến Lam Hải Vịnh đi.



Trưởng phòng Hà vừa nói vừa ngồi xuống ghế mà không thèm phân trần.



Người thanh niên đi theo trưởng phòng Hà đến lại kéo tay Triệu Bí Ý rồi nói:



- Anh Triệu, hôm nay là thời điểm quan trọng của trưởng phòng Hà, anh cũng đừng làm khó anh ấy, sau này chúng ta sẽ cùng uống vài ly, anh đi thôi, đi thôi.



Người thanh niên vừa nói vừa muốn đẩy Triệu Bí Ý ra ngoài.



Lúc này Triệu Bí Ý có thể nói là tiến thối lưỡng nan, một là không muốn đắc tội với trưởng phòng Hà, nhưng nếu cứ đi như vậy, mình mất mặt là chuyện nhỏ, khách của mình cũng mất mặt.




Chưa nói gì khác, Vương Tử Quân rõ ràng là một cán bộ có tố chất tâm lý tuyệt vời, điều này không khỏi làm cho Trịnh Đông Phương cảm khái vô hạn.



"Cũng chỉ có thể trông chờ vào ngày sau mà thôi!"



Trịnh Đông Phương thầm than một câu, sau đó lão đứng lên khỏi ghế nói:



- Tiểu Vương, đến đây, ngồi đi, ngồi đi.



- Chào bí thư Trịnh.



Vương Tử Quân duỗi hai tay bắt chặt tay Trịnh Đông Phương, sau đó hắn mới ngồi xuống ghế sa lông trong phòng bí thư Trịnh. Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì bí thư Trịnh cũng đã đi ra ngồi ở chiếc ghế sa lông phía bên kia.



Chương Đức Long nhìn vị trí ngồi của bí thư Trịnh Đông Phương mà không khỏi sinh ra cảm giác đắc ý vì chính mình trước nay chú tâm nối quan hệ với Vương Tử Quân, hắn hiểu lãnh đạo ngồi như vậy là có ý gì. Dưới tình huống bình thường, dù tiếp kiến phó chủ tịch thành phố thì Trịnh Đông Phương cũng chỉ ngồi trên ghế làm việc của mình, không ngờ Vương Tử Quân đến thì bí thư Trịnh lại đi ra ngồi ngang hàng như thế. Vì vậy mà có thể thấy địa vị của chủ tịch Vương trong lòng bí thư Trịnh là rất cao.



Chương Đức Long rót trà cho hai người rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng. Sau khi cửa phòng được đóng lại thì bên trong chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương.



Hai người bắt đầu nói chuyện, người lên tiếng chủ đạo chính là Trịnh Đông Phương. Hơn nữa Trịnh Đông Phương cũng không chú tâm quá nhiều đến chuyện công tác, chỉ quan tâm đến cuộc sống của Vương Tử Quân.



- Tử Quân, cậu kết hôn có chút sơ sài, tôi thấy khi nào cậu rảnh thì nên đưa vợ đi dạo chơi. Năm tháng như thoi đưa, con người nhanh chóng già lão, lời này thật sự không phải là giả. Giống như tôi vậy, lúc này muốn đi chơi, muốn lãng mạn cũng không còn tâm tình nữa rồi.



Trịnh Đông Phương mỉm cười nâng ly trà chuyển chủ đề lên người Mạc Tiểu Bắc.



Trịnh Đông Phương là một bí thư thị ủy cấp phó bộ thì thật sự rất bận rộn, thời gian sắp xếp rất căng, căn bản cũng không có thời gian nói chuyện gia đình với cấp dưới, nhưng không biết vì sao bây gời bí thư Trịnh lại chú tâm đến vấn đề này như vậy.



Nếu nói thật lòng thì Trịnh Đông Phương rất tán thưởng vị cán bộ thanh niên trưởng thành, thông minh, khéo léo và giỏi giang này, lão thật sự không biết nên sắp xếp hắn như thế nào cho phải. Lão thấy nói ra kết quả kia thì thật sự rất ngượng mồm, dù là chính lão cũng cảm thấy kết quả đó không công bằng với Vương Tử Quân.



- Cám ơn bí thư Trịnh quan tâm, tôi cũng có quyết định như vậy nhưng lại không có nhiều thời gian, tuyến trên có nhiệm vụ thì tuyến dưới chạy mỏi chân. Bí thư Trịnh cũng không thể chỉ cho ra yêu cầu với chúng tôi, nếu có rảnh thì ngài cũng nên đi nghỉ ngơi thoải mái một chút, công tác mà, dù sao cũng không thể làm hết được.



Vương Tử Quân cười nói lại hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó hắn nói tiếp:



- Bí thư Trịnh, tôi có việc cần báo cáo với anh.



Trịnh Đông Phương nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân, lão thầm nghĩ, thứ gì nên đến cũng sẽ phải đến. Cũng may mà lão đã sớm chuẩn bị tâm lý, thầm nghĩ Vương Tử Quân nói ra trước cũng tốt, dù sao thì sự việc này sớm muộn gì cũng phải nói, đối phương phát tiết một chút cũng tốt, dù sao cũng còn hơn chôn giấu nổi buồn phiền trong lòng.



Trịnh Đông Phương nhanh chóng bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, lão khẽ nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, lại dùng giọng chân thành nói:



- Tử Quân, có gì cậu cứ nói.



- Bí thư Trịnh, đây là tài liệu của phòng tài chính huyện Lô Bắc đưa đến ngày hôm nay, tôi đã xem qua, cảm thấy sự kiện này quá lớn cho nên mới đưa đến cho chư vị lãnh đạo quyết định.



Vương Tử Quân nói rồi lấy ra phần văn kiện viết tay của trưởng phòng Triệu đưa cho Trịnh Đông Phương.



Trịnh Đông Phương chợt kinh ngạc, lão không ngờ Vương Tử Quân cũng không phải đến kêu khổ mà thật sự là báo cáo công tác. Lão nhận lấy tài liệu trong tay Vương Tử Quân, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn.



Lúc đầu Trịnh Đông Phương giống như xem xét một phần tài liệu thông thường, nhưng càng xem thì vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.



Thật to gan, Dương Quân Tài này thật sự là cả gan làm loạn, không những ném tất cả tài chính của huyện Lô Bắc đến đầu tư bất động sản ở phương nam, còn lấy danh nghĩa của chính quyền huyện Lô Bắc vay một khoản tiền lớn của ngân hàng, số tiền vài chục triệu, là vài chục triệu.



Lúc này Trịnh Đông Phương biết rất rõ trò đầu tư bất động sản ở phương nam, Tôn Hiểu Ngộ mất tích càng làm cho lão sinh ra dự cảm không tốt. Nhưng sau khi xem xong văn kiện thì lão thật sự sinh ra một ý nghĩ khác thường.



Chẳng lẽ Vương Tử Quân thật sự đến bây giờ mới biết sao? Dựa vào những gì Trịnh Đông Phương biết về Vương Tử Quân, suy đoán này đã nhanh chóng bị chối bỏ. Vương Tử Quân là một vị chủ tịch huyện có lực ảnh hưởng sâu rộng ở huyện Lô Bắc, chưa nói đến phương diện Vương Tử Quân đã chủ trì công tác ở huyện Lô Bắc một tuần qua, dù là khi học tập ở trường đảng chỉ sợ cũng biết rõ chân tướng sự việc này.



Vương Tử Quân là một người quyết đoán, trước nay làm gì cũng như sấm sét, không bao giờ rề rà. Nhưng vì sao đến bây giờ Vương Tử Quân mới đưa phần tài liệu này lên báo cáo với mình? Nếu xét từ phương diện ổn định thì nó thật sự rất phù hợp, nhưng nguyên nhân là như vậy sao?



Phản kích!



Rõ ràng đây là đòn phản kích của Vương Tử Quân với Dương gia, yếu điểm phản kích của Vương Tử Quân chính là Dương Quân Tài.



Nếu nói công trình 315 của Dương Quân Tài chỉ là một hạng mục tô vẽ thành tích, là một trò khôi hài không thực tế thì có thể nói đó là chút sai lầm chính trị để che giấu đi tất cả, cũng không đủ đẩy Dương Quân Tài vào chỗ chết. Nhưng bây giờ thì khác, nếu một khi ném tin tức này ra, chỉ sợ Dương Quân Tài sẽ rơi vào một con đường chết không chốn chôn thây, hoàn toàn xong đời.



Nhẹ nhất chính là xử lý song quy, Trịnh Đông Phương nghĩ đến những cơn mưa gió bão tố khi vụ việc này bị phanh phui ra mà không khỏi cảm thấy run rẩy, trong lòng chợt lóe lên điểm sáng về hướng đi u ám của Vương Tử Quân, hơn nữa ánh sáng này càng ngày càng rực rỡ và chiếu rọi khắp không gian.



Trịnh Đông Phương vừa mừng vừa sợ, lão biết khi tài liệu này được công bố thì sẽ không ai có thể đứng ra đối kháng, tất cả sẽ bị cuốn đi như gặp lũ quét, đám người thao túng sự việc cũng không thể làm gì được, không thể không muối mặt tiếc nuối.



Lúc này nụ cười của Trịnh Đông Phương cực kỳ sáng lạn, nhưng Trịnh Đông Phương lại cảm thấy một thay đổi kinh người chậm rãi triển khai theo nụ cười của mình.



Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Trịnh Đông Phương đặt phần tài liệu trong tay xuống rồi nói:



- Chuyện này tôi ẽ nhờ người của ủy ban kỷ luật thị ủy tham gia điều tra...



Dương Quân Tài thật sự vui vẻ, hơn một tuần qua hắn thật sự sinh ra cảm giác hãnh diện, giống như hắn đang phát huy khả năng của mình trên người một con đàn bà ngỗ nghịch. Hắn thậm chí ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lại hát vang một bài, dùng hành động để biểu hiện cảm giác của mình.



Tất cả cũng chỉ vì tên khốn kia, một tên khốn để hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.



Vương Tử Quân, tât cả đều là vì Vương Tử Quân. Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống tên khốn đã hủy diệt kế hoạch xuống tuyến dưới rèn luyện của mình sắp được đẩy vào ăn không ngồi chờ ở phòng nghiên cứu chính sách của khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, trong lòng không khỏi vui mừng như điên. Lúc này trong sân đều là tiếng cười của hắn, thậm chí cười đến mức chảy cả nước mắt.