Bí Thư Trùng Sinh

Chương 411 : Mọi người xông về phía trước, tôi cản ở phía sau

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Hội nghị thường ủy hôm nay có vẻ không giống ngày thường, vì đề tài thảo luận quá nhạy cảm. Từ lúc bắt đầu hội nghị thì lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy đã nổi nóng la mắng, điều này làm cho tâm tình mọi người rất đè nén, rất cần được thả lỏng, vì bảo trì một thái độ phù hợp như vậy cực kỳ phí cân não. Dù các vị thường ủy ngồi trong phòng cảm thấy rất mất tự nhiên, thế nhưng tất cả cũng không ai nói ra nói vào, không ai dám chạy ra ngoài hút điếu thuốc hít thở không khí, vì lúc này mặt Nhiếp Hạ Quân thật sự còn đen hơn cả đáy nồi.



- Được rồi, phê bình hay không cũng là như vậy, tôi cũng đồng ý với những nhân tuyển được khảo sát lần này, nếu nói phê bình thì người đầu tiên cần phê bình chính là chúng ta. Nhưng bài học ngày hôm nay thì chúng ta không nên tái phạm. Trưởng phòng Hứa, sau khi qua về anh cho ra một kế hoạch, cần phải nắm chặt công tác xây dựng và kiến thiết tư tưởng tác phong của các đồng chí cán bộ.



Nhiếp Hạ Quân lúc này khá tỉnh táo, lão khẽ phất tay cho trưởng phòng Hứa được ngồi xuống.



Hào Nhất Phong nhìn Nhiếp Hạ Quân lúc này đã bao phủ khí thế của mình lên khắp hội nghị thường ủy, trong lòng sinh ra chút khổ sở không nói nên lời. Lão vốn cũng có thể đứng lên phát uy như bí thư Nhiếp, thế nhưng sự việc liên quan đến Hoắc Tương Nhiễm lại chĩa đến Lâm Mộc Dương. Dù không có người xác thực điều này, thế nhưng những người ngồi nơi đây đều là hạng thâm trầm, sao không hiểu cho được? Ai sẽ là người khởi xướng trò này? Đáp án không phải quá rõ ràng rồi sao?



Lái xe của Lâm Mộc Dương đã tiếp xúc với hai mẹ con người phụ nữ kia, Lâm Mộc Dương đã sao chép một phần tài liệu ở phòng văn thư...Một loạt tài liệu với chứng cứ xác thực đều chĩa về phía Lâm Mộc Dương, điều này làm cho một vị lãnh đạo đứng đầu Dương phái ở tỉnh Sơn Nam như Hào Nhất Phong thật sự không biết nói gì hơn.



Gỗ mục không thể nào là vật liệu tốt để điêu khắc, thành sự không có nhưng bại sự có thừa. Hào Nhất Phong thầm nghĩ như vậy, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bức bối. Lão không ngờ trước đó mình đã gọi điện thoại nói quá rõ ràng với Lâm Mộc Dương, đã trực tiếp cảnh cáo Lâm Mộc Dương, thế nhưng Lâm Mộc Dương vẫn cứ làm theo ý mình, lại lớn gan chọc một sự kiện lớn bùng nổ.



Đây gọi là gì? Rõ ràng là chơi trò trẻ con. Trước đó Hào Nhất Phong còn cho rằng đối phương là cán bộ trẻ có tương lai tươi sáng, xem ra bây giờ khó thể trọng dụng.



Hào Nhất Phong thật sự là cực kỳ nén giận, lão khẽ đặt bút trong tay xuống, chỉ sau nháy mắt đã cho ra định luận rõ ràng với Lâm Mộc Dương. Dù lão không muốn nhưng nhất định phải áp chế chuyện này xuống, dù sao thì Lâm Mộc Dương cũng là thư ký của Dương Độ Lục, nếu truy cứu và xử phạt đến cùng, như vậy sau này gặp mặt Dương Độ Lục cũng khó ăn nói.



- Bí thư Nhiếp, chuện này có tính chất ác liệt, hầu như khơi ra một dòng chảy không tốt trong công tác phân công cán bộ trong tỉnh. Nếu chúng ta không xử lý nghiêm khắc, chỉ sợ sau này có nhiều người vì một vị trí quan chức mà không tiếc thủ đoạn công kích đối phương, không tiếc bất kỳ cái giá nào.



Hào Nhất Phong tuy không nói quá lớn, thế nhưng từng chữ vẫn cực kỳ có lực và khí phách.



Xử lý người trong cuộc, đây có lẽ là kết quả mà các vị thường ủy trong phòng họp đềun có thể phỏng đoán được, thế nhưng xử lý thế nào, xử lý ở trình độ nào, đây chính là điều mà tất cả mọi người cần quan tâm.



Từng cặp mắt đều nhìn sang khi Hào Nhất Phong lên tiếng.



Nhiếp Hạ Quân khẽ gật đầu, lão và Hào Nhất Phong thật sự là có cùng ý kiến ở phương diện này, đó chính là dù như thế nào cũng không thể để phát sinh tình huống như vậy. Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng ảnh hưởng của nó cực kỳ sâu xa. Nếu xử lý không tốt thì sẽ sinh ra những tình huống không hay sau này, đó chính là đám cán bộ sẽ noi gương mà càng ngày càng sử dụng nhiều thủ đoạn để đối phó với nhau.



Nhiếp Hạ Quân là người tham chính nhiều năm, làm quan đến vị trí bí thư tỉnh ủy, tất nhiên kinh nghiệm quan trường là cực kỳ phong phú. Lão biết rõ lúc này mình nên làm gì. Có đôi khi anh cần phải làm nhưng không nên quá nắm chắc, anh phải làm sao cho nó thật rầm rộ giống như khua chiêng gõ trống muốn làm lớn chuyện, thế nhưng tất cả chỉ là mặt ngoài mà thôi. Sau khi mọi người biểu hiện thái độ cực kỳ kiên quyết và phẫn nộ, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó có thể tiến hành một vài hành vi mờ ám. Hơn nữa hành vi mờ ám ngay sau đó không phải là kết quả mà Nhiếp Hạ Quân mong muốn sao?



- Nhưng này bí thư Nhiếp, tôi cho rằng chúng ta cần phải tỉnh táo và an phận khi xử lý vấn đề này, chúng ta vừa làm cho đám người kia kinh sợ, đồng thời càng phải hạ mức ảnh hưởng của nó đến mức thấp nhất.



Nghiêm túc, an phận, đây là thái độ của Hào Nhất Phong. Nhiếp Hạ Quân thật sự tán thưởng phương án của Hào Nhất Phong, lúc này khóe miệng lộ ra nụ cười.



- Tôi đồng ý với đề nghị của chủ tịch Hào, tôi thấy hay là thế này, sự việc Hoắc Tương Nhiễm xem như đó là một sự kiện cá nhân, còn những người khác...



Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì nhìn sang các vị thường ủy khác, lại nói tiếp:



- Bọn họ không phải đang cùng nhắm tới vị trí bí thư tỉnh đoàn sao? Dứt khoát chặt đứt tâm tư của bọn họ, ý kiến của tôi chính là áp dụng phương án không đề bạt trọng dụng các đồng chí này trong thời gian ba năm.
Lâm Mộc Dương không chờ bên kia mở miệng mà trực tiếp hỏi.



- Trưởng phòng Lâm, tôi sẽ phản ánh ý kiến của anh với chủ tịch Hào, nhưng lãnh đạo chỉ nói anh nên cố gắng công tác cho tốt.



Người ở đầu dây bên kia tuy vẫn rất khách khí, thế nhưng lúc này trong lời nói khách khí lại giống như có chút bất hòa.



"Công tác cho tốt? Công tác cho tốt?"



Lâm Mộc Dương thầm suy xét về bốn chữ kia mà thật sự cảm thấy khổ sở. Hắn công tác bên cạnh Dương Độ Lục vài năm, bây giờ lại tiến lên vị trí lãnh đạo, tất nhiên sẽ hiểu rất sâu những lời đầy ngụ ý trong quan trường như thế này. Hắn biết rõ vấn đề, vì năm xưa đã nhiều lần thay mặt bí thư Dương truyền đạt câu nói như vậy.



Làm việc cho giỏi, công tác cho tốt, đó là gì? Là nói anh nên an tâm công tác trên cương vị hiện tại, những thứ khác không cần phải lo nghĩ gì nhiều.



- Cậu Hoa Quang, cậu có thể nói cho chủ tịch nghe một câu, tôi có chuyện muốn báo cáo với lãnh đạo.



Lâm Mộc Dương không thể chờ đợi được, hắn cầm lấy điện thoại, bàn tay có hơi run lên.



- Trưởng phòng Lâm, chủ tịch Hào sắp có việc đi ra ngoài, tôi cần phản ánh rõ ràng với anh. Đúng rồi, hôm nay tôi cũng cùng đi với chủ tịch Hào, căn bản là không có thời gian.



Sau một câu tạm biệt thì bên kia cúp điện thoại, những âm thanh tút tút liên tục vang lên bên tai Lâm Mộc Dương.



Không có thời gian, không có thời gian! Lâm Mộc Dương rất hiểu tính cách của tên Hoa Quang kia, lúc này ngoài cảm giác phẫn nộ thì hắn thật sự có chút sợ hãi, chẳng lẽ chủ tịch Hào thật sự từ bỏ mình?



Lâm Mộc Dương cảm thấy run tay, hắn lại cầm lấy điện thoại, nhưng lần này là bấm số của thư ký chủ tịch Tề Chính Hồng. Nhưng đáp án nhận được cũng không khác gì vừa rồi, chủ tịch Tề bây giờ cũng không rảnh.



Lâm Mộc Dương thật sự không thể chờ đợi được, nếu không thì hắn sẽ ngày càng nguy hiểm. Hắn thật sự cảm thấy bất an, bây giờ quyết định trực tiếp đến tìm Tề Chính Hồng, nhưng khi hắn vừa muốn ra khỏi cửa thì điện thoại vang lên.



Cú điện thoại rất ngắn nhưng Lâm Mộc Dương nghe xong và ngồi tê liệt trên ghế, ba năm không được đề bạt, đối với một người tâm tính bừng bừng như hắn thì đây thật sự giống như một hòn đá lớn đập vào đầu.



Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Lâm Mộc Dương không tin đây là sự thật, nhưng ý thức lại nó rõ ràng cho hắn biết, chuyện này đã không còn dư âm quay về, người bạn công tác ở khu văn phòng thường ủy này sẽ không bao giờ báo tin tức giả.



Nếu so sánh với cảnh ngộ của Lâm Mộc Dương thì ba người ở tỉnh đoàn cũng không khá hơn gì, nhưng Vương Tử Quân là kẻ không chút hy vọng, bây giờ lại là người chủ trì công tác của tỉnh đoàn, điều này làm cho Lâm Mộc Dương cực kỳ ghen ghét. Hắn dù thế nào cũng không ngờ sự việc tiến triển theo hướng không ngờ như vậy, hắn và nhóm người Tôn Trạch Hồng tranh đấu điên cuồng, kẻ chết người chết, cực kỳ ghê gớm, bây giờ lại xem như may áo cưới cho Vương Tử Quân.



"Tôi không cam lòng!"



Lâm Mộc Dương cầm lấy ly trà đập mạnh xuống đất, ly trà tử sa va chạm với nền nhà mà phát ra một âm thanh chát chúa.