Bí Thư Trùng Sinh
Chương 412 : Mới tiền nhiệm đốt vài đống lửa
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Vương Tử Quân biết kết quả còn sớm hơn cả Lâm Mộc Dương, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì hắn đã nhận được điện thoại của thư ký Hào Nhiếp Quân. Viên thư ký ở bên kia đã dùng giọng điệu cực kỳ vui vẻ để chúc mừng Vương Tử Quân, nói rằng bí thư Nhiếp đề nghị để hắn chủ trì công tác ở tỉnh đoàn trên hội nghị thường ủy, trước mắt đã được hội nghị thường ủy thông qua.
Lời nói của con người trong quan trường là cực kỳ hàm súc và ẩn giấu, vì thân trong quan trường nên người ta càng phải có năng lực cảm ngộ ý nghĩa lời nói của đối phương. Dù viên thư ký kia không nói rõ ràng nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được cú điện thoại đó là sắp xếp của Nhiếp Hạ Quân.
Chủ trì công tác ở tỉnh đoàn, đây rõ ràng không phải là cấp bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng quyền lực lại khá tốt, đối với một Vương Tử Quân vào tình cảnh hiện tại, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà vẫn chưa bình tĩnh trở lại, dù kết quả này đã được hắn dự đoán từ trước, thế nhưng khi tất cả trở thành sự thật thì trong lòng hắn vẫn khó thể nào kiềm nén được cảm giác xúc động.
Vương Tử Quân khẽ vuốt vuốt hàng chân mày của mình, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại. Bây giờ tin tức về hắn đã lan truyền khắp văn phòng tỉnh ủy, điều hắn cần làm vào lúc này chính là giữ vững sự tỉnh táo, cực kỳ bình tĩnh.
- Tút, tút, tút!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại, sau đó dùng giọng ân cần hỏi thăm:
- Chào bí thư Âu Dương, chị có gì cần dặn dò sao?
Âu Dương Dương ở đầu dây bên kia tỏ ra cực kỳ nhiệt tình:
- Bí thư Vương, bây giờ anh đã là bí thư tỉnh đoàn, anh còn chưa biết sao? Như vậy cũng là quá an phận rồi.
Vương Tử Quân hiểu ý của Âu Dương Dương, hắn cũng không mở miệng nói lời trái ngược, chỉ cười nói:
- À, tôi chỉ tạm thời là một người trực ban, coi như quản lý thay trước khi lãnh đạo chính thức được bổ nhiệm mà thôi.
- Chủ trì công tác cũng không khác gì chính thức bao nhiêu, nhớ kỹ lời tiên đoán của tôi, tôi thật sự rất xem trọng anh.
Âu Dương Dương nói thêm vài lời chúc mừng với Vương Tử Quân, sau đó lại cười nói:
- Hôm nay trưởng phòng Hứa gọi điện thoại cho tôi, còn nói tôi thật sự là mắt sáng như sao nhìn rõ nhân tài, nếu như trước đó anh ấy làm theo lời đề nghị của tôi thì nào bị lãnh đạo tỉnh ủy kiểm điểm chứ?
Vương Tử Quân hiểu ý của Âu Dương Dương, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Âu Dương, nói thật thì tôi cũng cảm thấy giống như trời sập, cảm giác giống như có thứ gì đó đập lên đầu mình, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.
- Tôi cũng không ngờ, nhưng nó lại ứng với câu nói "nhân mệnh thiên định", dù có nghĩ thế nào cũng vô ích mà thôi, có phúc thì không cần phải làm gì cho mệt, vô phúc thì làm nhiều cũng chỉ thêm hoang mang rối loạn mà thôi.
Âu Dương Dương nói chuyện khá tùy ý với Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ hai người đã ở trên hai con đường khác biệt, đã không còn tính cạnh tranh. Hơn nữa Âu Dương Dương lại có cảm giác khá thân thiết với Vương Tử Quân, nếu như khong phải là Vương Tử Quân ra tay, sợ rằng bây giờ chồng nàng vẫn còn quấn lấy gây phiền hà.
- Bí thư Âu Dương, hai ngày tới chị có rảnh không? Tôi muốn mời chị dùng cơm.
Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ nói với đầu dây bên kia.
- Được, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời triệu hoán của bí thư Vương.
Âu Dương Dương đang ngồi trong phòng làm việc ở phòng lao động thương binh xã hội, nàng nói ra lời này mà gương mặt không khỏi có hơi ửng hồng, vì đây không phải là lần đầu tiên nàng nói ra những lời như vậy, hơn nữa lại cực kỳ thản nhiên. Nhưng bây giờ nàng nói những lời như vậy với Vương Tử Quân, đột nhiên nàng chợt cảm thấy trái tim mình cứ như thỏ con đi lạc vậy.
Hôm nay mình bị làm sao đây? Âu Dương Dương vội vàng áp chế cảm giác xúc động trong lòng, nhưng nàng cũng không thể nào không nhớ đến gương mặt anh tuấn kia.
Âu Dương Dương thật sự rất vui khi Vương Tử Quân là người chủ trì công tác của tỉnh đoàn, nhưng Vương Tử Quân lại tỏ ra rất nhạt với chức vụ mà người nào cũng nghĩ rằng chạm tay có thể bỏng như vậy. Người ta đã vì chức vụ kia mà vung tay đánh cờ cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại quá bất ngờ, điều này làm cho Âu Dương Dương cảm thấy rất quỷ dị, nhưng nàng cũng không thấy rõ ràng nó quái dị ở chỗ nào.
Vương Tử Quân cũng không biết úc này Âu Dương Dương có những suy nghĩ như vậy, hắn nói vài ba câu với nàng, sau đó hai người cúp điện thoại.
Nhưng bây giờ điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân đã nhanh chóng biến thành đường dây nóng, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tiếp, điều này làm cho ý nghĩ muốn nghĩ ngơi một chút của hắn đã biến thành không thực tế.
Gọi điện thoại đến phần lớn là người quen, hơn nữa cũng là những người có địa vị nhất định, tuy cũng có không ít những người mới kết giao, thế nhưng dù thế nào cũng không gây trở ngại cho những người kia gọi điện thoại đến.
Những lời chúc mừng liên tục vang lên trong điện thoại, Vương Tử Quân chỉ có thể mỉm cười nói lời khiêm tốn với đám người này, cũng xem như không còn biện pháp nào hơn.
- Bí thư Vương, điện thoại của anh thật sự là khó thể gọi được, tôi đã gọi năm lần bảy lượt, dường dây cứ bận mãi, thế là tôi cứ gọi, đến bây giờ mới nối thông được.
Vương Tử Quân vừa nhấc máy thì nghe thấy âm thanh của Quách Tiên Vi, lúc này Quách Tiên Vi đang cười rất lớn, rất vui vẻ.
Quách Tiên Vi là một vị phó phòng tổ chức, tất nhiên hắn là người cực kỳ linh thông tin tức. Sau khi cười ha hả chúc mừng Vương Tử Quân một phen, hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Vương, ngoài chúc mừng cậu thăng chức, anh còn muốn thông báo với cậu, tám giờ sáng mai trưởng phòng Hứa sẽ có vài lời muốn đối thoại với cậu, cậu cũng nên chuẩn bị một chút cho tốt.
Trưởng phòng tổ chức tự mình nói chuyện với Vương Tử Quân, đây là vinh hạnh đặc biệt chỉ dành co các vị cán bộ cấp giám đốc Sở mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân chỉ là một người chủ trì của của tỉnh đoàn, lại làm cho trưởng phòng Hứa phải tự thân xuất hiện, điều này nói rõ phòng tổ chức rất coi trọng tình huống Vq chủ trì công tác ở tỉnh đoàn vào lúc này.
- Cám ơn anh Quách đã nhắc nhở! À, đúng rồi, anh Quách, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng tụ tập uống hai ly nhé?
Vương Tử Quân thưởng thức nụ cười trong lời nói của Quách Tiên Vi, sau đó hắn cũng cười lên tiếng.
- Người khác thì tôi còn phải xem xét lại, nhưng cậu mời, dù tôi không có thời gian phải sắp xếp cho bằng được. Nhưng này, tôi phải nói trước, hôm nay tôi làm chủ, nếu cậu tiếp tục tranh giành, tôi sẽ vỗ mông bỏ đi.
Quách Tiên Vi dù cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân, nhưng lúc này dù sao trong lòng cũng còn chút ngạo nghễ của một vị phó phòng tổ chức, dù thế nào thì vị trí của hắn cũng nặng hơn Vương Tử Quân rất nhiều lần. Nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, hắn hầu như đã đặt Vương Tử Quân lên ngàng hàng với mình.
Đổng Xương Cương cầm lấy một chiếc khăn lau mặt ghế, sau đó nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nói lời cảm ơn Đổng Xương Cương, sau đó hắn ngồi xuống ghế. Hắn biết rõ ràng, nếu mìnhh không ngồi thì nhóm người Lỗ Hà Lượng cũng sẽ không dám ngồi. Khi hắn ngồi xuống thì trưởng thôn Triệu đã xách hai ấm nước nóng đưa đến.
Trong mắt trưởng thôn Triệu thì Đổng Xương Cương chính là lãnh đạo cao nhất, nhưng lúc này Đổng Xương Cương lại đứng nói chuyện bên cạnh một người thanh niên, điều này làm cho hắn chợt cảm thấy ngây cả người.
Chẳng lẽ tên thanh niên kia là một cán bộ lãnh đạo cao hơn cả bí thư Đổng Xương Cương?
Anh Triệu thật sử rất chú ý hầu hạ, chính mình cũng nơm nớp lo sợ. Tuy hắn đã trải qua một thời gian đi lính, cũng là một người có kinh nghiệm, nhưng sau vài năm bôn ba lao động vì kế sinh nhai thì khí chất cũng dần biến mất.
Lúc bắt đầu khi trả lời những câu hỏi của vị lãnh đạo trẻ tuổi kia, anh Triệu thật sự cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng sau đó anh Triệu phát hiện dù mình trả lời thế nào thì vị lãnh đạo trẻ tuổi mà bí thư Đổng cực kỳ tôn kính kia vẫn luôn nở nụ cười, giống như căn bản không có bất kỳ điều gì không hài lòng.
- Anh Triệu, anh nói xem, bây giờ thôn các anh thiếu nhất là cái gì?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi anh Triệu.
"Thiếu nhất là cái gì?"
Tất nhiên anh Triệu biết thiếu cái gì nhưng lại không dám nói lời thật lòng, nếu có một câu không thích hợp thì sợ rằng sau này sẽ khó tránh khỏi tình huống bị bí thư Đổng phê bình. Hắn cũng không dám làm chuyện bôi đen thể diện của lãnh đạo thị trấn. Hơn nữa lãnh đạo tuyến trên đi xuống chỉ hỏi cho qua mà thôi, căn bản cũng không thể nào giải quyết được vấn đề.
Tuy nghĩ như vậy nhưng trực giác lại nói cho anh Triệu biết, biết đâu vị cán bộ trẻ tuổi với nụ cười vui vẻ kia đến đây để giải quyết vấn đề? Nếu thật sự có thể giải quyết được những vấn đề không nhỏ trong thôn, như vậy hắn không làm trưởng thôn nữa cũng có sao?
Điều này rất đáng giá.
- Anh Triệu, có cái gì thì anh cứ nói, bây giờ có mặt bí thư Vương, anh cứ nói đi.
Đổng Xương Cương nói rồi nhìn về phía anh Triệu nở nụ cười rất tươi.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn thật sự không thích lời nói xen vào của Đổng Xương Cương. Chút tâm tư của Đổng Xương Cương nào qua mắt được hắn? Đối phương rõ ràng đang nhắc nhở anh Triệu: Có vài lời tốt nhất không nên nói ra.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, lần này sở dĩ hắn muốn đến Bách Gia Trại cũng không phải có hứng mới đi, hắn đến là có mục đích của mình. Anh Triệu không nói cũng không có vấn đề, vẫn là hắn tự mình xem xét thì hay hơn.
Anh Triệu tất nhiên có thể hiểu ý nghĩa lời nói của Đổng Xương Cương, bí thư Đổng rõ ràng không muốn hắn nói những lời không hay. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt hắn chợt rơi lên mặt Vương Tử Quân. Hắn nhìn vị lãnh đạo với nụ cười dễ gần, thế là không khỏi vứt hết tất cả những lo lắng ra sau đầu.
- Bí thư Vương, nói ra thì thôn của chúng tôi có không ít vấn đề, nhưng tôi cảm thấy bức thiết nhất chính là muốn có thêm giáo viên dạy học, vì đám trẻ con trong thôn thật sự không được đến trường.
Khi Vương Tử Quân đi đến thì Lỗ Hà Lượng đã cảm thấy rất căng thẳng, hắn đã thấy rõ thôn Bách Gia Trại này thật sự có rất nhiều vấn đề, nếu như bí thư Vương không hài lòng thì cực kỳ bất lợi với mình. Sợ nhất là bí thư Vương quay về và cho ra văn kiện phê bình, như vậy sẽ rất phiền toái.
Nhưng sau khi nghe anh Triệu trả lời, Lỗ Hà Lượng dù có chuẩn bị tâm lý thế nhưng vẫn cảm thấy tâm tính lương thiện của mình bị đả kích nặng nề. Trong thôn không có giáo viên, trẻ con không được đến trường, như vậy trách nhiệm tuy không phải là của thành đoàn, nhưng nếu truy cứu thật sâu thì vẫn có không ít liên quan.
- Bí thư Vương, chuyện này...
Lỗ Hà Lượng nhìn gương mặt Vương Tử Quân rồi muốn mở miệng giải thích.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Lỗ Hà Lượng rồi nói:
- Đồng chí Hà Lượng, địa phương thế này có rất ít người muốn đến.
Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương nghe được lời của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, chuyện này nhìn như là việc nhỏ, thế nhưng nếu Vương Tử Quân níu kéo không tha thì hai người sẽ cực kỳ bị động.
Mà bây giờ Vương Tử Quân tỏ ra hiểu biết, tất nhiên sẽ không gì tốt hơn.
Nếu so sánh với hai người Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương thì anh Triệu mơ hồ có chút thất vọng, trong lòng càng cảm thấy có chút hối hận vì những lời khai báo thật lòng của mình. Vì sao mình không nhìn người rồi hãy nói, đung là quá lỗ mãng.
- Anh Triệu, trường tiểu học của thôn ở chỗ nào, anh đưa chúng tôi đi xem.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của anh Triệu, hắn biết rõ ý nghĩ của đối phương. Nhưng hắn cũng không giải thích, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa.
Đối với cán bộ xã huyện thì sợ nhất chính là không nắm chắc trận chiến, trong quá trình nghênh đón lãnh đạo đến kiểm tra thì sợ hãi nhất chính là bị tập kích. Bây giờ Vương Tử Quân nói muốn đi xem trường tiểu học trong thôn mà không cho ra chút dấu hiệu nào, điều này làm cho Lỗ Hà Lượng thật sự căng thẳng. Đặc biệt là Đổng Xương Cương, lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác sợ hãi với vị cán bộ trẻ tuổi kia.
Trường tiểu học của thôn Bách Gia Trại chỉ là một gian phòng cũ nát, mưa gió là cho nhà trường giống như biến thành một ông lão phong sương, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trường nhìn qua giống như không khác nào chiếc răng sắp rụng, cũ nát và heo hút, nếu so với những lời quảng cáo đẩy mạnh giáo dục và trăm năm trồng người...Thì thật sự làm cho người ta khó chịu.
Khi Vương Tử Quân đến trường thì bên trong còn chưa tan học, mười mấy đứa bé đang ngồi bên cạnh bàn dùng đá kê lên, đang khẽ đọc bài.
Giáo viên là một người đàn ông hơn bốn mươi khá gầy gò, hắn đang ngồi trước bục giảng, đang giảng bài cho học sinh.
Đổng Xương Cương tiến đến, hắn muốn thông báo cho giáo viên kia một tiếng nhưng bị Vương Tử Quân kéo lại. Vương Tử Quân đứng bên ngoài phòng học, hắn nghe những âm thanh không đồng nhất bên trong, gương mặt trầm ngâm.
- Bí thư Vương, thôn Bách Gia Trại thật sự quá xa xôi, tuy chúng tôi đã nhiều lần làm công tác nhưng cũng không có mấy giáo viên tình nguyện đến nơi này.
Đổng Xương Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.