Bí Thư Trùng Sinh
Chương 420 : Cơ thể khỏe mạnh nhưng tư tưởng dơ bẩn
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Biến hóa đột nhiên làm cho ai cũng ngây người, ai cũng không ngờ sự việc lại phát triển theo xu hướng phim truyền hình như vậy. Dù bọn họ không biết trong những bản tư liệu kia có thứ gì nhưng cũng phải nhận lấy để xem xét. Lúc này dù là Trác Thao Phương vừa rồi lớn tiếng hô hào cũng ngây cả người khi người đàn ông đeo kính bên kia chợt xuất hiện.
Thế cục càng lúc càng mất kiểm soát, tiếng chửi bới vang lên ngợp trời. Đám công nhân vốn cảm thấy cực kỳ tức giận vì cuộc sống ngày càng sa sút và không nhận được tiền lương, bây giờ biết rõ tài sản tập thể bị người ta nuốt mất, thế là chẳng còn gì ngoài cảm giác phẫn nộ. Lúc này bọn họ trợn mắt nhìn Trác Thao Phương, hận không thể kéo tên kia ra nuốt chửng.
- Đánh chết thằng chó ăn cây táo rào cây sung kia đi.
Một tiếng thét như sấm vang lên trong đám người, rất nhiều người phóng về phía trước. Lúc này Trác Thao Phương đang sợ trắng mặt đột nhiên trở nên cực kỳ linh hoạt, hắn nhanh chóng xoay người chạy vào khu văn phòng thị ủy.
Đám nhân viên bảo vệ cổng thị ủy thấy công nhân nổi điên và phóng lên mãnh liệt như vậy thì tỏ ra cực kỳ căng thẳng, khi bọn họ vừa có ý nghĩ tạo nên bức tường người để cản công nhân tiến vào trong, chợt nghe nhóm người hô hào:
- Trác Thao Phương chỉ là một tên đồng lõa, chính thức ăn chặn mồ hôi nước mắt của chúng ta chính là tập đoàn Nam Long, đi, chúng ta đi tìm bọn họ.
- Đi tìm bọn họ, bắt bọn họ phải nhổ tiền đã ăn ra, bắt bọn họ phải trả tiền cho chúng ta.
- Đúng, đi tìm bọn họ, nhất quyết không cho đám khốn nạn kia sống yên ổn.
Đám công nhân tuy cực kỳ phẫn nộ nhưng dù sao cũng rất sợ hãi chính quyền, thật sự không dám xong vào bên trong khu nhà thị ủy, nhưng bọn họ tất nhiên sẽ không tỏ ra băn khoăn với đám thương nhân làm hại chính mình. Khi tiếng hô kia vang lên thì rất nhiều công nhân nhanh chân chạy về phía tòa nhà văn phòng của tập đoàn Nam Long.
Tiền Trường Thắng đang ngồi uống rượu cùng Triệu Bình Xuyên trong phòng, khi tập đoàn Nam Long liên tục khuếch trương thì Tiền Trường Thắng mở một nhà hàng nhỏ của mình trong tòa nhà tổng bộ. Trong nhà hàng này thứ gì cũng có, đầy đủ mọi thứ, chỉ là những vị khách có thân phận đặc thù mới có tư cach đi vào nhà hàng nhỏ này.
Trong nhà hàng rộng hơn trăm mét vuông, Tiền Trường Thắng cũng không cho nhân viên phục vụ vào đây, hắn tự mình rót rượu cho Triệu Bình Xuyên rồi nâng ly nói:
- Triệu thiếu gia, tôi mời cậu một ly, chúc cậu tiến thêm một bước dài.
- Ha ha ha, anh Tiền, phải là hai người chúng ta cùng tiến một bước dài. Bây giờ tập đoàn Quân Thành đã có năm trung tâm thương mại bị niêm phong, Tần Hồng Cẩm căn bản chỉ là cố gắng cứng miệng mà thôi, có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Triệu Bình Xuyên nâng ly rượu cùng cụng với Tiền Trường Thắng, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười rất tươi.
Tiền Trường Thắng cũng cười rất sáng lạn, đối với hắn thì Triệu Bình Xuyên thắng cũng là niềm vui lớn. Hắn nghĩ đến tình huống mình sắp nuốt con voi thành công, hắn cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.
Tiền Trường Thắng là một nhân sĩ thành công, so với Triệu Bình Xuyên thì hắn càng hiểu tập đoàn Quân Thành hùng mạnh như thế nào. Bây giờ một con quái vật khổng lồ mà trước đó mình thật sự hâm mộ sắp sụp đổ ầm ầm, đây là một sự kiện sung sướng cỡ nào? Chỉ cần tập đoàn Nam Long có thể thâu tóm tập đoàn Quân Thành, không, dù chỉ là nuốt một phần ba tập đoàn Quân Thành, như vậy tập đoàn Nam Long sẽ càng là một con tuấn mã hùng mạnh.
- Triệu thiếu gia, tôi thấy cậu đã quá chú trọng phụ nữ rồi, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, đây là chân lý đúng với mọi thời đại.
Tiền Trường Thắng dùng dao cắt một miếng thịt heo, sau đó hắn nói tiếp:
- Người phụ nữ này là một con ngựa hoang, đừng nhìn vẻ bề ngoài kiêu ngạo hống hách như vậy mà lầm, chỉ cần cậu cường thế một chút thì xong, lúc đó cậu có thể leo lên ngựa, có thể thuần phục nàng ta, sợ rằng cuối cùng nàng ta sẽ dịu dàng còn hơn cả những cô gái khác ấy chứ?
- Anh Tiền, đây đều là kinh nghiệm của anh sao? Hèn gì anh Trịnh nói anh tìm phụ nữ đều phải mất một thời gian kha khá, ha ha!
Triệu Bình Xuyên khẽ dựa lưng ra phía sau, hắn nở nụ cười nói lời châm chọc Tiền Trường Thắng.
- Triệu thiếu gia, cậu cũng đừng nghe anh Trịnh bên kia nói bậy, trên thực tế thì chính anh ta mới là kẻ ngốc nghếch. Trước đó tôi đưa đến một trợ lý tên là Tiểu Ny Nhi, cô gái ấy xinh đẹp trong trắng cỡ nào, không phải bị một kẻ như hắn làm cho nát bét sao?
Tiền Trường Thắng đặt con dao nhỏ xuống, sau đó dùng giọng uất ức nói với Triệu Bình Xuyên.
Triệu Bình Xuyên nâng ly rượu đỏ lên rồi lại đặt xuống, hắn dung ánh mắt giật mình nhìn Tiền Trường Thắng rồi nói:
- Anh Tiền, anh có lầm không vậy? Tôi cũng đã gặp Tiểu Ny Nhi, thế nào mà mới đó đã rơi vào miệng anh Trịnh rồi? Không phải là quá lãng phí tài nguyên sao?
Đám thường ủy thị ủy nghe được tin tức này thì chợt ngây dại, vẻ mặt Triệu Tứ Quân càng thêm tái nhợt, hắn vỗ mạnh tay lên mặt bàn:
- Đám người kia không có đầu óc hay sao? Thế nào lại làm ra những hành động mất cảm tính như vậy? Còn đánh cả phóng viên, ai cho tập đoàn Nam Long của bọn họ quyền lực lớn như vậy?
Lúc này đám thường ủy thị ủy đã không thể nào ngồi yên được nữa, bọn họ nhanh chóng điều động xe chạy đến tổng bộ của tập đoàn Nam Long.
Lúc này xung đột vẫn tiếp diễn ở cổng tập đoàn Nam Long, không biết đám bảo vệ của tập đoàn Nam Long ở đâu chạy ra mà ngày càng nhiều. Nhưng khi đám bảo vệ của tập đoàn Nam Long ngày càng đông đảo, cũng không ai chú ý có chục tên bảo vệ thừa dịp hỗn loạn mà lặng lẽ ly khai.
Người Trung Quốc có một tính xấu như thế này: Hàng xóm đánh nhau thì sẽ kéo đến cả làng đứng xem náo nhiệt, không ai can ngăn.
Đó chính là một câu nói miêu tả vô cùng tinh tế cảnh giới đến xem náo nhiệt của dân chúng, thế cho nên lúc này chung quanh tập đoàn Nam Long đã có đầy người đứng xem náo nhiệt, trong số đó có cả Vương Tử Quân.
- Một gậy vừa rồi sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Vương Tử Quân nhìn Lý Duyệt Long rồi khẽ hỏi.
- Tất nhiên là không.
Lý Duyệt Long nhìn đám bảo vệ của tập đoàn Nam Long, hắn dùng giọng tràn đầy tự tin nói:
- Những người vừa tham gia đều được tôi huấn luyện kỹ càng, biết đánh như thế nào, có kỹ thuật rất cao, nhìn qua có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất lại chẳng có vấn đề.
Vương Tử Quân lúc này mới cười cười nói:
- Kế hoạch của chúng ta đã làm khổ các vị đại ca bên kia rồi.
Lý Duyệt Long gật đầu nói:
- Giám đốc Vương cũng không nên áy náy, tôi trả tiền thù lao cũng đủ cho bọn họ mua nhà lấy vợ. Nói ra thì bọn họ phải cảm ơn chúng ta, nếu không được ra tay cho chúng ta, bọn họ sẽ không có tiền mua nhà, như vậy bố mẹ vợ sẽ tuyệt đối không đồng ý gả con gái cho
Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu, ngay sau đó là tiếng còi hú của cảnh sát, hắn vung tay lên nói với Lý Duyệt Long:
- Đã đủ rồi, tranh thủ thời gian cho người của mình rút lui, chuẩn bị bước thứ hai.
- Vâng, giám đốc Vương!
Lý Duyệt Long nhìn nụ cười nhếch mép của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính nói. Trước khi Vương Tử Quân đến thì hắn là trưởng phòng bảo vệ của tập đoàn Quân Thành, hắn thật sự không có biện pháp gì đối với bộ dạng hùng hổ của đối phương.
Lý Duyệt Long là một người xuất thân quân nhân, hắn đã từng nghiên cứu binh pháp, bây giờ quân địch đang có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa mà bên mình lại trắng tay, ngoài tình cảnh chém giết thì căn bản muốn tìm một biện pháp giải quyết là cực kỳ khó khăn.
Nhưng Vương Tử Quân chỉ cần cho ra một hành động đã có thể khuấy động thành phố Việt Thị long trời lở đất, dù vẫn còn cách xa thời điểm có thể cứu Tần Hồng Cẩm ra ngoài, nhưng chỉ cần nhìn vào đó cũng có thể cho mọi người hiểu rõ một vấn đề: tập đoàn Quân Thành của bọn họ cũng chẳng phải không có lực hoàn thủ với đám người đang tấn công mình.
Vương Tử Quân rời khỏi tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Nam Long, hắn leo lên xe đi về phía Tần gia. Trên đường đi hắn gọi điện thoại đến số của Tần gia, hắn ân cần thăm hỏi Tần lão gia tử, sau đó nói ra lời thỉnh cầu muốn được gặp Tần lão gia tử.
Tần gia không thể nói là không có sự chuẩn bị với tình huống Vương Tử Quân đột ngột đến thăm, thế nên Tần lão gia tử tiếp điện thoại và cười ha hả cho ra lời mời.
Lúc này ở Tần gia, Tần lão gia tử đã qua tám mươi tuy không được quắc thước như Vương lão gia tử, thế nhưng kiếp sống quân đội nhiều năm cũng làm cho lão đi lại cực kỳ khí thế. Lão buông điện thoại xuống, hai hàng chân mày nhíu lại.