Bí Thư Trùng Sinh
Chương 421 : Gió cõi âm cuốn ma trơi
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
- Bố, là điện thoại của Vương Tử Quân à?
Một người đàn ông trung niên có bộ dạng khá giống với Tần Trung Hòa đi đến sau lưng Tần lão gia tử rồi khẽ hỏi.
Tần lão gia tử khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nhưng vẻ mặt lại có chút trầm trọng. Người đàn ông trung niên kia là con, tất nhiên sẽ hiểu rõ bố mình, hắn nhìn vẻ mặt của Tần lão gia tử rồi tranh thủ thời gian nói:
- Bố, ngày hôm qua con đã thương lượng tốt với Nhị ca, Thiếu gia chúng ta không nên tham gia vào vũng nước đục này. Bố nghĩ lại mà xem, nếu chúng ta tiến vào thì sau này Nhị ca sao có thể gặp mặt bí thư Triệu? Hơn nữa với lực ảnh hưởng của bí thư Triệu, cho dù chúng ta có tiến vào cũng không giải quyết được vấn đề.
- Nếu dựa theo lời của con, chẳng phải người ta đến trước mặt thì mình lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không hỏi mà cũng chẳng làm gì sao?
Tần lão gia tử trầm mặt xuống rồi hỏi ngược lại.
Người đàn ông trung niên kia là con thứ ba của Tần lão gia tử, là phó phòng giao thông tỉnh Quảng Đông. Tuy lúc này hắn rất bất mãn với bố mình nhưng lại biểu hiện rất biết lắng nghe, thế nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Hắn thầm nghĩ, cũng chỉ là chút tình cảm còn níu kéo lại từ năm xưa mà thôi, bây giờ đến đúng thời điểm mấu chốt, sao có thể vì chút tình cảm đã phai nhạt đó mà kéo cả gia tộc họ Tần vào lò lửa được?
- Bố, cũng không phải chúng ta không giúp, nhưng chúng ta không đủ lực, không thể giúp được bọn họ. Bố ra mặt nói chuyện với bí thư Triệu, điều này có thể được, nhưng nếu xung đột chính diện với bí thư Triệu, con cảm thấy chúng ta không nên làm như vậy. Bố nghĩ xem, cho dù chúng ta có ra mặt tranh chấp với Triệu Tứ Quân, như vậy chúng ta có thể thay đổi được gì? Bố xem với một vị cán bộ chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy như Nhị ca thì có cơ hội để chơi trò cao tay không?
Lời nói hợp tình hợp lý của con trai thạt sự làm cho Tần lão gia tử không thể nào phản bác được, thế là không khỏi rơi vào tình huống trầm mặc. Tuy trong lòng thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận những lời nói của con mình rất đúng. Từ khi lão bắt đầu lui ra phía sau, lực ảnh hưởng của Tần gia càng giảm sút, dù con trai thứ ba phát triển khá tốt, nhưng có một sự thật khó thể trốn tránh: Thiếu gia không có một người nào có thể tiến lên cấp phó tỉnh, vì thế khó thể nào khôi phục lại quyền lực cường thế như năm xưa.
- Bố, lát nữa Vương Tử Quân đến thì ngài có thể nói vài lời an ủi, lại hẹn ngày gặp mặt Triệu Tứ Quân, cũng coi như Tần gia chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Trưởng phòng Tần nhìn thấy bố mình có chút do dự, thế là nhanh chóng nói ra kế hoạch chiến lược mà ba anh em đã tính sẵn cho bố mình.
Tần lão gia tử không nói gì thêm, lão chỉ nâng ly trà làm một ngụm, sau đó đặt ly xuống bàn.
Tần lão gia tử là một cán bộ lãnh đạo tỉnh lui ra từ vị trí thường ủy tỉnh ủy, sau khi về hưu thì luôn ở lại trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Dù những gia đình trong này phần lớn là cán bộ lãnh đạo tỉnh đã về hưu, thế nhưng vấn đề bảo vệ và an toàn ở nơi đây cũng không lơi lỏng.
Vương Tử Quân phải chạy qua hai trạm kiểm tra mới có thể tiến vào Thiếu gia, khi hắn xuống xe thì trưởng phòng Tần đã nhanh chóng tiến ra đón chào, sau lưng còn có hai tên thanh niên có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân.
- Tử Quân đến đấy à? Ông Tần đang chờ cháu, cháu mau vào nhà đi.
Trưởng phòng Tần tuy trong lòng cực kỳ phản cảm với một người mang đến phiền toái cho Thiếu gia như Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này gặp mặt Vương Tử Quân thì vẫn nở nụ cười sáng lạn. Đối với hắn thì Vương Tử Quân dù sao cũng không thể đắc tội, bây giờ người này là một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở giống như mình.
Vương Tử Quân mỉm cười bắt chuyện với trưởng phòng Tần, sau đó cười nói vài câu với hai tên thanh niên phía bên kia, lúc này mới đi vào gặp mặt Tần lão gia tử trong phòng khách.
- Tử Quân đến đấy à, cậu ngồi đi.
Tần lão gia tử gần đây có thói quen thích ngồi, hôm nay lão lại phá lệ đứng trong phòng khách chờ Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách, lão nhanh chóng khua tay với Vương Tử Quân rồi mời ngồi.
- Chào ông Tần!
Trước kia Vương Tử Quân đã từng gặp Tần lão gia tử một lần, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước, vì thế Tần lão gia tử có bộ dạng gì thì chỉ là một phần ký ức có chút mơ hồ. Nhưng bây giờ khi hắn nhìn thấy Tần lão gia tử chống trượng đi về phía mình, chút ký ức trong đầu đã có thể liên lạc với ông lão vào lúc hiện tại.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì lập tức có người dâng trà lên. Tần lão gia tử ngày từ đầu đã là người nắm thế chủ đạo, sau khi ân cần thăm hỏi sức khỏe của Vương lão gia tử, lúc này lão mới thay đổi chủ đề:
- Ai sao? Hừ, nếu con còn vụng về như vậy, thôi thì dứt khoát từ quan về nhà dưỡng lão đi. Triệu Tứ Quân đã cường thế ở thành phố Việt Thị này nhiều năm, đừng nói là trong đám lãnh đạo thị ủy, thậm chí người này đã chọc giận khá nhiều người trên tỉnh ủy. Mọi người trước nay không ra tay, không phải chưa tìm được cơ hội sao? Bây giờ Vương Tử Quân châm lửa, lửa đã bốc cháy khá mạnh, Triệu Tứ Quân áp chế không được, người khác sẽ cảm thấy bình thản sao?
Tần lão gia tử cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra làm người vẫn phải kẹp đuôi lại, ngàn vạn lần không nên quá mức, nếu không thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Trưởng phòng Tần biết rõ bố mình nói có ý nghĩa là gì, hắn là một cán bộ đơn vị trên tỉnh, hắn cũng hiểu rõ trạng thái của thành phố Việt Thị, hắn liên hệ đến vài gương mặt quen thuộc, thế là không khỏi cảm thấy sự việc đang xảy ra theo chiều hướng như vậy.
- Con gọi điện thoại cho Nhị ca, để nó nhanh chóng hẹn chủ tịch Trần, nói tôi mời cậu ấy dùng cơm.
Tần lão gia tử phân phó xong thì sải bước rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng làm việc của mình.
- Xoảng!
Một ly trà tinh xảo bị ném xuống đất vỡ tan tành, Triệu Bình Xuyên trước nay thường xuyên ra oai hống hách bây giờ đứng trước mặt Triệu Tứ Quân thì giống nnhw một con chim cút đang bị kinh hoàng, chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
- Thế nào? Không còn gì để nói nữa sao?
Giọng điệu nghiêm khắc phát ra từ miệng Triệu Tứ Quân, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai của mình, sau đó lại hung hăng nói:
- Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Bây giờ sao không mở miệng? Giỏi thì nói xem nào?
- Tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng đi quá gần với loại người như Tiền Trường Thắng, nhưng cậu hết lần này đến lần khác lại không chịu nghe, giống như chỉ sợ người khác không biết hai người không có quan hệ gì vậy. Cậu đúng là loại ngốc nghếch không ra gì, cậu làm cái gì vậy? Hôm nay lại từ trong tập đoàn Nam Long chạy ra ngoài, cậu muốn làm tôi mất mặt đến chết sao?
Triệu Tứ Quân nhìn tấm ảnh trên bàn, lão cực kỳ bức bối, thật sự rất gấp. Lão vừa thở hổn hển chửi mắng con mình, cũng hoàn toàn quên con trai là loại người gì.
- Bố, con chỉ...
Triệu Bình Xuyên thật sự đổ mồ hôi hột, lúc này hắn đưa mắt nhìn tấm hình mình đi ra khỏi tập đoàn Nam Long, thật sự không biết làm sao cho phải.
- Bí thư Triệu, nhắc đến chuyện này tôi cũng thấy cực kỳ quái lạ, tôi cảm thấy nó không được bình thường, sau lưng chắc chắn có người thúc đẩy.
Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Triệu Tứ Quân chợt lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Tứ Quân tương đối coi trọng người đàn ông trung niên này, lão gật đầu nói:
- Anh Mạc, anh nói đúng, đột nhiên in ra rất nhiều tư liệu về sự kiện phạm pháp của Tiền Trường Thắng ở nhà máy cơ giới, đằng sau sao lại không có người thúc đẩy cho được? Nhưng tôi cũng đã hồ đồ rồi, bây giờ điều chúng ta nên làm chính là nghĩ biện pháp bắt tên kia cho bằng được.
- Bố, con cảm thấy chuyện này nhất định là do tên họ Trần kia ra tay, ngoài người này ra thì không còn ai khác.
Triệu Bình Xuyên vừa rồi bị bố mắng một trận xối máu chó lên đầu, bây giờ lại trở nên thông minh, tranh thủ thời gian hiến kế.