Bí Thư Trùng Sinh

Chương 432 : Không đứng thành hàng chính là đi trên dây giữa không trung

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


- Tôi là Vương Tử Quân, tôi tìm ông cụ.



Vương Tử Quân vẫn có chút do dự trong lúc xưng hô với Mạc lão gia tử, hắn cũng không gọi Mạc lão gia tử là ông nội theo Mạc Tiểu Bắc, hắn gọi Mạc lão gia tử theo cách giống như xưng hô với ông nội mình, chỉ là ông mà thôi.



Người ở đầu dây bên kia cũng biết Vương Tử Quân là ai, thế nên nói một câu khách khí, nói chờ một chút rồi giải thích:



- Ông Mạc đang chọn giống rau, tôi sẽ đi mời ông đến.



Nửa phút trôi qua, âm thanh vang dội của Mạc lão gia tử vang lên ở đầu dây bên kia:



- Tử Quân, đã lâu rồi cậu không gọi điện thoại cho tôi, thế nào, giận Tiểu Bắc nên tìm tôi tố cáo sao?



Vương Tử Quân chợt cảm thấy ấm áp vì tình cảm thân thiết của ông cụ với mình, hắn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử, lại nói ra những gì mình đang gặp phải. Mạc lão gia tử ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì mới lên tiếng:



- Cậu đã nghĩ muốn xuống tuyến dưới rèn luyện, chẳng phải như vậy sẽ không còn gì liên quan đến mình nữa sao?



Vương Tử Quân hiểu ý của Mạc lão gia tử, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, thế nên có chút trầm ngâm, lại nói ra ý nghĩ thật sự của mình:



- Ông, cháu cảm thấy dùng người phù hợp sẽ có thể cho ra những thành tích tốt đẹp hơn.



- Sẽ cho ra những thành tích tốt đẹp hơn.



Mạc lão gia tử vô thức lặp lại lời nói của Vương Tử Quân, rồi cũng không nói gì nữa, chỉ lên tiếng mời Vương Tử Quân có rảnh thì đến nhà chơi.



Vương Tử Quân cúp điện thoại và vẻ mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại, tuy vừa rồi Mạc lão gia tử cũng không nói gì, nhưng hắn biết rõ Mạc lão gia tử đã đồng ý. Còn Mạc lão gia tử dùng biện pháp gì để xử lý, hắn căn bản không cần quan tâm.



- Cốc cốc cốc!



Khi Vương Tử Quân cảm thấy tảng đá trong lòng hạ xuống thì tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi vào, hắn cũng không nói gì, nhưng chợt có người lên tiếng:



- Bí thư Vương, anh rõ ràng rất nhàn nhã.



- Trưởng phòng Quách, khách quý, đúng là khách quý, mời anh ngồi.



Khi thấy người đến là Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân vừa nhanh chóng mời ngồi vừa châm trà cho Triệu Quốc Lương.



Triệu Quốc Lương rất khôn khéo, sua khi Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi ngồi xuống ghế sa lông, hắn nhanh chóng châm trà rồi bỏ đi. Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi có quan hệ không tệ, Quách Tiên Vi cũng ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, bình thường có chuyện gì chỉ gọi điện thoại hẹn gặp mà thôi, hôm nay không hẹn mà tới, là vì sao?



- Tử Quân, nhân sinh thật sự không thể nào như ý muốn được, những năm gần đây quan lớn hơn sẽ quyết định tất cả.



- Cậu cũng đừng quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, cũng đừng vì vậy mà tỏ ra uất ức hờn dỗi.



Quách Tiên Vi nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó lên tiếng an ủi.



Quách Tiên Vi là một phó phòng tổ chức, tất nhiên hắn là người nói chuyện rất có trình độ, dù đến dỗ dành Vương Tử Quân thế nhưng lời nói lại rất không rõ ràng. Người không biết rõ chân tướng sẽ không thể nào biết được Quách Tiên Vi đang muốn biểu đạt ý nghĩ gì.



Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Quách Tiên Vi, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói:



- Trưởng phòng Quách, cám ơn anh đã đến an ủi tôi, những điều này tôi cũng biết...



Quách Tiên Vi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Dù hắn không biết trong lòng Vương Tử Quân đang suy nghĩ đến những vấn đề gì, thế nhưng chỉ cần nhìn vào công phu bình tĩnh của đối phương, hắn biết sau này Vương Tử Quân sẽ chẳng là người bình thường trên chính trường. Lúc này mình đến an ủi đối phương, cũng xem như một hành vi nhỏ nhưng mục đích kéo gần quan hệ lại rất lớn.




- Cụ à, trong thôn có phải thường xuyên mất điện không?



Phó chủ tịch Trình nói làm cho trái tim của Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong ở phía sau nhảy lên cuống họng.



- À, nó giống như ánh nắng mặt trời vào mùa đông vậy, liên tục đứt quảng, nhưng bây giờ cuộc sống đã khá hơn, điện cũng có được một thời gian dài hơn.



Một ông lão đang ngồi chồm hổm hút thuốc chợt đứng lên trò chuyện với phó chủ tịch Trình.



Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong thấy phó chủ tịch Trình nhíu mày, thế là bọn họ chuẩn bị tiến lên tiếp nhận kiểm điểm. Tuy nói vấn đề cung cấp điện không liên tục cũng là hiện tượng bình thường, thế nhưng chỉ cần lãnh đạo không hài lòng thì bắt buộc mình phải tự phê bình.



Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì phó chủ tịch Trình đã khẽ gật đầu rồi khoát tay, sau đó lại cùng các ông lão nói về các vấn đề khác.



- Chủ tịch Trình, tôi cần phải kiểm điểm với anh về các hạng mục công tác ở tỉnh Sơn Nam.



Nhiếp Hạ Quân cùng đi với phó chủ tịch Trình trên đường núi, lão trầm giọng nói.



Phó chủ tịch Trình khoát tay tỏ ý cho Nhiếp Hạ Quân không cần nói gì thêm. Tuy Phó chủ tịch Trình không nói gì nhưng Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong cũng thấy có áp lực rất lớn. Dù lãnh đạo cũng không hiểu rõ tình huống, thế nhưng bọn họ là lãnh đạo tỉnh, ai chẳng hy vọng lãnh đạo đến địa bàn của mình và chỉ nhìn thấy những mặt tốt?



Vì phó chủ tịch Trình không nói lời nào nên đám lãnh đạo tỉnh đi hteo phía sau cảm thấy cực kỳ đè nén, dù sao nơi đây cũng là một thôn vùng núi, cũng không có bất cứ thứ gì tô son trát phấn cho mình.



- Mặt trời dựa sườn núi



- Hoàng Hà hòa biển sâu.



Tiếng đọc sách đột nhiên vang lên bên tai, đi trong thôn yên tĩnh nghe thấy tiếng đọc sách, điều này không khỏi hấp dẫn ánh mắt của phó chủ tịch Trình.



Trung tâm thôn vùng núi có một trường tiểu học đơn sơ, ngôi trường hiện ra trong mắt mọi người.



Trường học rất cũ kỹ và lâu năm nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, dùng gỗ làm cổng, bên trên cổng có vài chữ "Kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc!", nó càng làm cho ngôi trường có thêm chút phong thái.



- Đi đến đó xem.



Phó chủ tịch Trình lên tiếng rôi đi về phía trường tiểu học.



Phó chủ tịch tỉnh chủ khảo công tác giáo dục cũng đi theo đoàn, hắn tất nhiên biết rõ tình hình giáo dục trong toàn tỉnh. Hắn là một cán bộ từ cấp cơ sở đi lên, hắn biết rõ trong một trường tiểu học như thế này nếu có giáo viên, như vậy giáo viên đó cũng là do nhân dân tìm về dạy con em trong thôn mà thôi.



- Bí thư Nhiếp, chủ tịch Hào!



Phó chủ tịch chủ quản giáo dục lên tiếng đã bị Nhiếp Hạ Quân vung tay cắt ngang, vì lúc này nói gì cũng đã chậm.



Đám người Nhiếp Hạ Quân bước đi trên những bậc thang đã bị hư hại nặng nề để vào sân trường. Trường học vào mùa đông có vẻ rất tiêu điều, bên trong chi có bốn năm phòng học cũ nát, nhìn giống như những ông lão già nua đứng trong gió rét.



Cửa phòng học đóng kín, nhưng nếu nhìn qua cửa kính có thể mơ hồ thấy được tình hình học tập ở bên trong. Trong đó là những gương mặt trẻ thơ chăm chú nhìn lên bảng đen, trên đài lại là một nữ giáo viên rất trẻ.



Cô giáo kia nhìn cách ăn mặc có vẻ mộc mạc nhưng lại rất xinh đẹp, giống như một đóa hoa nở bừng hương thơm giữa núi rừng. Đột nhiên đi vào một thôn vùng núi mà thấy được một cô giáo xinh đẹp như vậy, điều này không khỏi làm cho nhiều người cảm thấy hai mắt tỏa sáng.



Cô giáo đang dạy học sinh đọc diễn cảm, đọc thơ. Cô giáo ở trên bảng đọc một câu thì học sinh bên dưới đọc một câu, tiếng phổ thông tiêu chuẩn truyền ra cửa sổ rơi vào trong tai những người bên ngoài.



Gương mặt phó chủ tịch Trình vốn rất nghiêm túc, bây giờ lại lộ ra nụ cười. Nụ cười này tuy ngắn ngủi nhưng lại làm cho đám cán bộ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thở dài một hơi, cũng thầm cảm khái, không ngờ trong thôn lại xuất hiện một nữ giáo viên xinh đẹp giỏi giang như vậy.