Bí Thư Trùng Sinh

Chương 433 : Duy trì công tác há có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


- Chủ tịch Trình, tôi vào mời cô giáo ra báo cáo tình huống với anh nhé?



Nhiếp Hạ Quân cảm nhận được gió lạnh thổi đến, thế là lão khẽ dùng giọng đề nghị nói với phó chủ tịch Trình.



- Chờ một chút, đợi tụi nhỏ học xong cái đã...



Phó chủ tịch Trình tuy nói không lớn nhưng lại mang theo hương vị chân thật đáng tin.



Lúc này đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ở bên ngoài chỉ mong làm sao cho buổi học nhanh chóng kết thúc. Mười phút sau, bài đọc thơ diễn cảm kết thúc, lại nge thấy nữ giáo viên kia nói:



- Các em lớp hai ghi lại bài thơ, các em lớp ba bắt đầu học toán.



Gió càng thổi lớn, ánh mặt trời cũng không còn tỏa sáng, Nhiếp Hạ Quân chợt nhíu mày, thế là không nhịn được phải ho khan một tiếng. Lão lên tiếng ho khan, thế là phòng học yên tĩnh chợt bị thu hút, không ít ánh mắt nhìn ra.



Nữ giáo viên cũng nhìn ra bên ngoài, nàng thấy có rất nhiều người ở bên ngoài, thế là đặt sách xuống quay người đi ra.



- Chào đồng chí, đã làm ảnh hưởng đến việc dạy học của đồng chí rồi.



Phó chủ tịch Trình cười ha hả vươn tay với nữ giáo viên rồi nói.



Nữ giáo viên có chút chần chừ, nàng cũng vươn tay khẽ bắt tay với phó chủ tịch Trình rồi hỏi ngược lại:



- Xin hỏi ngài có chuyện gì không?



- Chào cô giáo, vị này là...



Nhiếp Hạ Quân thấy nữ giáo viên không nhận ra phó chủ tịch Trình thì có chút sững sờ, lão định lên tiếng giới thiệu. Nhưng lão còn chưa nói xong thì phó chủ tịch Trình đã vung tay và lên tiếng:



- Chúng tôi đến xem tình huống của trường, không biết có gì thuận tiện không?



- Vậy thì các ngài cứ xem, tôi còn phải dạy học nữa.



Cô giáo nói một câu như vậy rồi đi về phía phòng học.



Hành động không quá quan tâm của cô giáo làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ngây cả người. Bọn họ thật sự không ngờ cô giáo kia dù không nhận ra thân phận của bọn họ, ít nhất cũng phải biết bọn họ là đoàn công tác của lãnh đạo chứ? Sao lại tỏ ra như vậy?



- Vậy thì quấy rầy cô dạy học rồi.



Phó chủ tịch Trình cũng không nổi giận, lão cười với cô giáo, sau đó đi về phía phòng học.



Lúc này đám trẻ trong phòng học đang mở to mắt nhìn, dùng ánh mắt tò mò nhìn những vị khách không mời mà đến kia.



- Được rồi, các em, chúng ta tiếp tục học.



Cô giáo cầm sách giáo khoa, sau đó tiếp tục dạy học, giống như căn bản không quan tâm trong phòng học còn có nhiều người.



Phó chủ tịch Trình đi ra phía sau tìm một chỗ ngồi xuống, lão ngồi xuống không một tiếng động, lẳng lặng nghe nữ giáo viên kia dạy học. Tuy đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam tỏ ra có chút tức giận vì thái độ của cô giáo kia, thế nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không dám làm gì, đồng thời cũng không thể không thừa nhận cô gái kia giảng bài sâu sắc dễ hiểu, trình độ không phải là cao như bình thường, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy không tệ.



Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng buổi học cũng đã kết thúc dưới ánh mắt chờ mong của đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Cô giáo kia cũng đã dạy học xong, Tề Chính Hồng đứng ở sau lưng Hào Nhất Phong chuẩn bị nói ra thân phận của đoàn người với cô giáo trẻ trên bục giảng.



Đúng lúc này một cô gái nhỏ ngồi trước mặt chủ tịch Trình chợt nghiêng đầu dùng giọng khờ dại hỏi:



- Ông à, ông là lãnh đạo lớn sao?
- Trưởng phòng Quách, hôm nay các anh đến chúc mừng bí thư Tử Quân, tôi cũng đi đến uống vài ly, dù sao thì mọi người cũng đã từng làm cộng sự cùng một khu văn phòng tỉnh ủy được gần một năm rồi.



Hứa Tiền Giang đặt một cây bút vào hộp đựng bút của Quách Tiên Vi, lão vừa cười vừa nói.



Quách Tiên Vi dù nghe những lời của Hứa Tiền Giang và thầm cảm thấy không cho là đúng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:



- Trưởng phòng Hứa, Tử Quân nếu biết có anh đến chúc mừng, chỉ sợ không biết sẽ vui mừng đến mức nào.



- Anh nói xem tôi đột nhiên đi qua có tính là liều lĩnh không?



Hứa Tiền Giang đứng lên khỏi ghế, lão dùng giọng nhàn nhạt hỏi.



"Liều lĩnh?"



Quách Tiên Vi là cán bộ công tác ở khối tổ chức nhiều năm, nào không hiểu rõ ý nghĩ của Hứa Tiền Giang? Hắn biết trưởng phòng Hứa muốn lôi kéo tình cảm của Vương Tử Quân nhưng lại sợ mất mặt, thế là hắn cười nói:



- Trưởng phòng Hứa, phòng tổ chức chúng ta là nhà mẹ đẻ của cán bộ, anh chính là người phát ngôn của mẹ đẻ, Tử Quân muốn xuống tuyến dưới nhận chức, anh đến uống vài ly tiễn chân, đây chẳng phải là câu chuyện được người người ca tụng sao?



Hứa Tiền Giang cười ha hả nói:



- Người người ca tụng cũng không quá tốt đẹp, tôi cũng không muốn như vậy, thôi thì cứ quyết định như thế.



Quách Tiên Vi nhìn Hứa Tiền Giang chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của mình, trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn trước đó luôn tỏ ra bàng quan với sự việc xảy ra ở trong tỉnh ủy, tất nhiên hiểu rõ mục đích của Hứa Tiền Giang.



Quách Tiên Vi có thể thấy thì nhiều người cũng thấy rõ ràng, thế cho nên điện thoại của Vương Tử Quân hầu như biến thành đường dây nóng. Vương Tử Quân cố gắng từ chối những bữa tiệc không quá quan trọng, cũng lên tiếng đồng ý cho qua, để quyết định sau.



Lý Tùng Mai ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng ngồi đó với gương mặt tươi cười hớn hở. Lúc này nàng được vài bạn học trong trường đảng nhờ đến mời Vương Tử Quân dùng một bữa cơm. Sau khi đi vào tỉnh đoàn thì Vương Tử Quân cũng không tới lui nhiều với các vị bạn học cũ ở trường đảng, nhưng cũng không quá ít. Bây giờ Vương Tử Quân sắp rời đi, tất nhiên bọn họ muốn nhân cơ hội này để làm sâu sắc cảm tình giữa hai bên.



- Bí thư Vương, lần này Lỗ Điền Thành nói cần phải ăn uống vui vẻ thỏa thuê, anh ấy đã sắp xếp xong, chỉ chờ ngài đến tham gia mà thôi.



Lý Tùng Mai là một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi nói vài câu không liên quan, nàng nhanh chóng cười ha hả nói rõ vấn đề.



Vương Tử Quân biết rõ mình khó thể thoát được, thế là hắn cười nói:



- Nếu nói sắp xếp bữa cơm thì phải là nhiệm vụ của tôi, chị liên hệ với Điền Thành, lần này cho tôi một cơ hội.



- Bí thư Vương, ngài cũng đừng nên từ chối, bây giờ anh cũng không phải không biết vị trí của Lỗ Điền Thành, một bữa cơm cũng không là gì với anh ấy, vì vậy cũng mong anh cho anh ấy cơ hội biểu hiện.



Lý Tùng Mai vung tay lên với Vương Tử Quân rồi nói tiếp:



- Bí thư Vương, những ngày qua bầu không khí trong phòng tuyên truyền chúng tôi cũng không quá tốt, vài vị phó phòng có biểu hiện giống như đang đi phúng viếng người nào đó vậy.



Lý Tùng Mai nói rồi cười, Vương Tử Quân cũng cười ha hả, hai người bọn họ tất nhiên biết rõ vì sao lại xuất hiện cục diện như vậy.



- Đúng rồi, bí thư Vương, ngày hôm qua tôi thấy chủ tịch Lục của thành phố Sơn Viên đến tìm trưởng phòng Quế, hai người không biết nói gì đó, dù sao lúc chủ tịch Lục đi ra cũng cười như mặt trời ban trưa.



Lý Tùng Mai vừa nói vừa lẳng lặng chờ phản ứng của Vương Tử Quân.



Lý Tùng Mai cũng xem như một cán bộ phát triển tốt ở phòng tuyên truyền, dù chỉ làm cho trưởng phòng Quế sinh ra chút phản ứng, thế nhưng vẫn là cán bộ xài được trước mặt các vị phó phòng, cũng là một nữ cán bộ nổi tiếng của phòng tuyên truyền.



Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Tùng Mai, hắn nào không biết ý nghĩa của tin tức kia là gì? Nhưng hắn cũng không mở miệng, lại dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn giống như không nghe được đề tài của Lý Tùng Mai.