Bí Thư Trùng Sinh

Chương 434 : Tôi trợ lực, anh sẽ là ngựa ô

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Lý Tùng Mai cũng không nói tiếp, nàng di chuyển chủ đề lên người các vị bạn học khác, tuy chỉ là vài việc vặt nhưng nàng lại nói rất say sưa.



Lý Tùng Mai còn chưa đi thì Âu Dương Dương ở bên kia đã gọi điện thoại đến, thấy Vương Tử Quân tiếp điện thoại thì Lý Tùng Mai vội vàng đứng lên bỏ đi.



- Chào trưởng phòng Âu Dương, ngài đã lâu rồi còn chưa gọi điện thoại đến kêu gọi tôi.



Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của Âu Dương Dương thì cười ha hả nói đùa một câu. Từ sau khi Vương Tử Quân đẩy Âu Dương Dương lên vị trí trưởng phòng lao động thương binh xã hội, quan hệ giữa hai người tăng tiến rất mạnh.



Âu Dương Dương cũng cười, giọng nói của nàng rất trong trẻo:



- Được rồi chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói đùa như vậy nữa, có phải ngại chị đây chúc mừng chưa đủ sớm không?



Âu Dương Dương khi còn là lãnh đạo tỉnh đoàn thì thường biểu hiện là một người cực kỳ có khí độ, bây giờ vì không còn quan hệ lệ thuộc với Vương Tử Quân, thế cho nên lời nói cũng thả lỏng hơn một chút. Vương Tử Quân cũng không dám nói thêm nhiều lời trêu chọc Âu Dương Dương, hắn nói vài câu không liên quan để tiếp chuyện, sau đó Âu Dương Dương cười nói:



- Này anh Vương, hôm nay có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm.



- Trưởng phòng Âu Dương kêu gọi thì tôi dù thế nào cũng phải đồng ý, thế nhưng hôm nay đã đồng ý với người ta, cũng không vì tình cảm giữa tôi và chị mà không giữ lời với người ta.



Vương Tử Quân cũng không kéo Quách Tiên Vi và Âu Dương Dương vào cùng một chỗ, vì hai người kia tuy biết nhau nhưng nếu kéo đến cùng ăn cơm, cũng không biết sẽ có tình huống nào phát sinh.



- Ôi, xem ra tôi gọi điện thoại đã chậm mất rồi, sớm biết như vậy thì nên gọi điện thoại hẹn anh ngay từ hôm qua.



Âu Dương Dương dùng giọng ảo não oán trách một tiếng, sau đó phẫn nộ nói:



- Những ngày này chắc chắn anh sẽ khó tránh khỏi các bữa tiệc chúc mừng, tôi nếu tiếp tục xếp hàng mời anh dùng cơm thì xem như chỉ làm khổ anh mà thôi. Thế này đi, tầng trên cùng của khách sạn lao động có mở một quán cà phê, hoàn cảnh khá tốt, hôm nào tôi mời anh uống cà phê.



"Âu Dương Dương nhất định là có chuyện!"



Vương Tử Quân hiểu tính cách của Âu Dương Dương, sau khi Âu Dương Dương nói như vậy thì hắn nhanh chóng cho ra một phán đoán như vậy. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng đồng ý:



- Cám ơn trưởng phòng Âu Dương đã quan tâm, tôi cũng muốn được đến để hưởng chút vầng hào quang của trưởng phòng Âu Dương, lúc này tôi còn đang lo không tìm được chỗ nào uống cà phê ấy chứ.




Dù là Quách Tiên Vi hay Trần Nguyên Hà cũng là những con sâu rượu, thế cho nên vừa bắt đầu đã rót rượu, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt. Khi mọi người đang uống rượu cực kỳ vui vẻ thì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang cầm ly rượu đi đến. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



Khi thấy Hứa Tiền Giang thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, cùng nhóm người Quách Tiên Vi chào đón lãnh đạo.



- Nghe nói cậu uống rượu ở chỗ này, thế cho nên đến uống vài ly cho vui.



Gương mặt Hứa Tiền Giang thật sự không quá nghiêm túc như dĩ vãng, lão nâng ly rượu trong tay rồi cười ha hả nói với nhóm Vương Tử Quân.



Trưởng phòng tổ chức muốn mời rượu, đám cán bộ nơi đây nào dám tiếp? Cả đám tranh nhau mời rượu lãnh đạo, chỉ là trưởng phòng Hứa ngay sau đó lại tỏ ra uy nghiêm, thế cho nên đám cán bộ cấp dưới mới thành thật uống cạn ly của mình.



- Tử Quân, một ly rượu này tôi chúc cậu bay xa vạn dặm, cũng coi như một ly rượu tiễn chân cậu.



Hứa Tiền Giang đưa ly rượu đến cho Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.



Vương Tử Quân cũng chưa từng có bất kỳ ý nghĩ khiêu khích nào với Hứa Tiền Giang, lúc này hắn nhìn ly rượu trong tay, dù thật sự đã có vài phần men say nhưng vẫn ngửa cổ uống cạn.



Đám cán bộ phòng tổ chức và Trần Nguyên Hà chỉ mời Hứa Tiền Giang được một ly, nhưng Hứa Tiền Giang lại uống một ly với Vương Tử Quân. Tuy lúc này Vương Tử Quân sắp rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, cũng phải có chút thiên vị, thế nhưn cũng không ai không cảm nhận được sự đối đãi khác biệt của Hứa Tiền Giang với Vương Tử Quân.



Hứa Tiền Giang ngồi thêm hai mươi phút rồi đi, nhưng khi Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng thì ánh mắt đám cán bộ phòng tổ chức nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần cung kính. Đám người này đều là cán bộ thành tinh, bọn họ nào không biết lãnh đạo của mình đến đây chủ yếu là vì Vương Tử Quân?



Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, tuy Vương Tử Quân khống chế được tửu lượng của mình, thế nhưng đi lại có chút nghiêng ngả, thật sự có vài phần men say.



Những ngày kế tiếp Vương Tử Quân hầu như ngâm mình trong các bữa tiệc rượu, tuy hắn cũng không muốn đi, nhưng có một số việc cũng không thực hiện theo ý nguyện của hắn.



Vài ngày trước khi Vương Tử Quân rời khỏi chức vụ, đám người trong khu văn phòng tỉnh ủy lại bắt đầu nghị luận về vấn đề ai là người tiếp nhận vị trí bí thư ở tỉnh đoàn?



Khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì phát hiện một vấn đề, chính là vị chủ tịch Lục của thành phố Sơn Viên vốn có tiếng hô thượng vị rất cao đã chậm rãi lắng xuống, mà Lý Trạch Đào của thành phố Tam Hồ lại xuất hiện như một con ngựa ô đột phá vòng vây.



Sự biến đổi của dư luận làm cho vị chủ tịch Lục kia thật sự rất phiền muộn, có một lần uống đến mức say mèm trên bàn tiệc đã khóc lóc cảm thán với bạn bè, đó là mình đã đến tìm nhầm người.