Bí Thư Trùng Sinh
Chương 442 : Đồng tâm núi thành ngọc, nổ lực đất thành vàng
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Vương Tử Quân nhìn những dòng chữ trong phân công của phó chủ tịch Lưu Nham Phú, hắn lúc này mới biết vì sao trước đó chủ tịch Lưu lại nói với mìn như vậy, xem ra cuộc sống của vị phó chủ tịch này ở khối chính quyền cũng không được tốt.
Tiếng lật giấy vang lên sột soạt, sau khi mọi người xem xét bảng phân công thì hầu như đều nhìn về phía Nhâm Xương Bình, nhưng khoảnh khắc này Vương Tử Quân lại cảm nhận được không ít ánh mắt nhìn về phía mình.
Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, hắn giống như căn bản không phát hiện ra những ánh mắt kia, hắn hồn nhiên như không, giốn như không biết lợi ích của mình bị xâm phạm.
- Các đồng chí, tôi đã cùng nghiên cứu với bí thư Tiết và cùng nhau thông qua bảng phân công này, chúng tôi xuất phát từ thực tế có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, căn cứ vào đó để cho ra sắp xếp...
Nhâm Xương Bình gãi gãi đầu, hắn dùng giọng thao thao bất tuyệt nói:
- Phần phân công còn có vài phần chưa được như mong muốn, nếu các vị có bất kỳ điều gì dị nghị thì cứ nói ra, cũng là vì công tác mà thôi.
Nhâm Xương Bình vừa nói xong thì nhìn khắp phòng, nhưng đám phó chủ tịch kia cũng không phải kẻ ngốc, cả đám chỉ nhìn Nhâm Xương Bình mà không lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, anh nói trước đi...
Nhâm Xương Bình giống như cảm thấy không ai mở miệng cũng không hay, trực tiếp đá quả bóng sang cho Vương Tử Quân.
Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố, hắn lên tiếng thì Vương Tử Quân sao không hiểu? Hắn khẽ cau mày, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Nhâm Xương Bình.
Gần đây phó chủ tịch Lý Khang Lộ bị táo bón, cũng là vì hắn đã sắp xếp ổn thỏa tất cả nhưng cuối cùng lại không xong việc. Những năm qua hắn đã bỏ tiền vào người bí thư Tiết Diệu Tiến rất nhiều, cũng không phải là đưa cho bí thư Tiền bao nhiêu tiền bạc của cải. Làm quan đến vị trí hiện tại tuy vẫn rất thích tiền, thế nhưng tiền cũng không còn là vạn năng.
Những năm này Lý Khang Lộ luôn đi theo bên cạnh làm tùy tùng của bí thư Tiết Diệu Tiến, luôn trung thành và tận tâm, giống như một thằng liều mạng, hắn làm vậy là vì cái gì? Không phải đang cố gắng tích đức để có ngày tu thành chánh quả sao? Nhưng quan trường là chốn mà tất cả thay đổi trong chớp mắt, dù là sắt thép cũng có thể tan biến như bọt xà phòng, thế cho nên chớp mắt thì tất cả đã không còn. Thực tế Tiết Diệu Tiến đã rất cố gắng, hắn đã thật sư hết lòng hết dạ với vấn đề nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ. Dựa theo nguyên tắc tổ chức, lần này tỉnh ủy phải tôn trọng ý kiến của Tiết Diệu Tiến, nhưng tôn trọng không phải là tôn trọng vô điều kiện, cuối cùng không phải một con ngựa ô như Vương Tử Quân xuất hiện cướp hết tất cả sao? nguồn TruyenFull.vn
Khi Lý Khang Lộ biết có một cây củ cải chiếm mất vị trí phó chủ tịch thường vụ mà mình ao ước, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn vỗ bàn mắng chó má. Nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng áp chế và che giấu cảm xúc của mình.
Người trong nước có tật rảnh rỗi thích xem chuyện của người khác, người ngào xuân phong đắc ý phát triển quá mạnh thì tự dưng sẽ bị kẻ khác ghen ghét, hận không thể đẩy anh vào vũng bùn, để anh kêu gào khốn khổ thì mới cảm thấy đã nghiền. Lý Khang Lộ tất nhiên hiểu rõ điều này, vì thế hắn giả vờ như không có vấn đề gì, chôn giấu cảm giác xuống tận đáy lòng, biểu hiện ra bộ dạng cực kỳ bình thường.
Tâm tình của Lý Khang Lộ rất khó chịu, tất nhiên bí thư Tiết Diệu Tiến cũng cực kỳ không thoải mái. Một vị lãnh đạo đứng đầu ban ngành mà không có lực tác động thì cực kỳ không ổn, đồng thời muốn được người bên dưới ủng hộ thì mình còn phải có lực khống chế, lực khống chế được thể hiện rõ lúc lựa chọn người hầu cho mình. Một tên cấp dưới sẽ có mục tiêu là chức vụ cao hơn, nếu được đề bạt thì sẽ tương ứng với phương diện có năng lực, có chỗ thể hiện, có không gian hài hòa cho sự phát triển. Tiết Diệu Tiến tất nhiên sẽ hy vọng mình là một lãnh đạo có thể tạo không gian cho cán bộ thủ hạ. Không ngờ sự việc lại có kết quả như vậy, kết quả quá bất ngờ. Sau khi trầm tư, hắn cố gắng nghĩ ra một phương pháp để cứu vãn mặt mũi của mình, càng nghĩ càng cảm thấy mình chỉ có thể ra tay ở phương diện phân công cho các thành viên ban ngành của khối chính quyền thành phố mà thôi.
Sau khi phân phát bảng phân công cho các thành viên ban ngành, Lý Khang Lộ ngẩng đầu dụng ngay ánh mắt chủ tịch Nhâm Xương Bình đang nhìn mình. Trong ánh mắt cố gắng che giấu vẻ thân mật của Nhâm Xương Bình thật sự có vài phần vui mừng phấn khởi. Nhâm Xương Bình là lãnh đạo khối chính quyền, hắn không thể biểu hiện cảm tình của mình ở một hội nghị nghiêm túc như thế này. Lý Khang Lộ là một lão quan trường, tất nhiên hắn càng hiểu rõ ánh mắt của lãnh đạo, thế cho nên càng sinh ra cảm giác cảm động.
Có một điều mà Lý Khang Lộ biết rất rõ, chính là trong quá trình tranh thủ vị trí phó chủ tịch thường vụ cho mình thì bí thư Tiết đã dốc hết toàn lực, đồng thời vị chủ tịch Nhâm Xương Bình này cũng rất ủng hộ mình. Nhưng vấn đề nhân sự có rất nhiều vấn đề khó thể nắm bắt, cũng không trách được bí thư Tiết. Hơn nữa vào lúc ban đầu khi phó chủ tịch thường vụ xuống nhận chức, bí thư và chủ tịch lại nhất trí hành động để làm ra bảng phân công như vậy, rõ ràng đã rất có tâm tư, rất khó có được. Vì thế Lý Khang Lộ tranh thủ thời gian ném cho chủ tịch Nhâm Xương Bình một ánh mắt vui sướng biết ơn, hắn thấy chủ tịch Nhâm tiếp nhận thì trong lòng thật sự vui vẻ. Hắn biết rõ mình hiểu ý của chủ tịch Nhâm, lúc này chủ tịch Nhâm cũng rất vui mừng.
Phòng họp lạnh ngắt như tờ, tất cả thành viên ban ngành đều nhìn vào bảng phân công, cả đám giữ yên lặng, thật sự há hốc mồm.
Nhâm Xương Bình tiếp tục lên tiếng bằng vẻ mặt lạnh lùng:
- Đây là văn kiện vừa in ra, anh không tin sao? Thế thì anh xem đi.
Triệu Quốc Lương cũng không khách khí mà quét mắt nhìn qua, đó thật sự là văn bản phân công của khối chính quyền thành phố. Hắn nhìn nội dung, hắn phát hiện phân công của phó chủ tịch Lưu Nham Phú không có gì thay đổi.
- Cám ơn Tiểu Ninh, tôi cũng phải đưa một bản về cho chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương cũng không dám trì hoãn mà đi về phía khoa tổng hợp.
- Mới đó đã in và phát hành, nghe nói chủ tịch Vương có lời dị nghị mà?
Khi Triệu Quốc Lương đi đến cổng khoa tổng hợp thì nghe thấy có người nghị luận ở bên trong.
- Chủ tịch Vương dị nghị thì sao? Chuyện gì bí thư Tiết đã quyết định thì có thể thay đổi được à? Cánh tay có thể vặn được đùi à? Ôi, có thấy không, phòng tài chính đã về tay của chủ tịch Lý.
- Không phải quyền to của khối chính quyền thuộc về phó chủ tịch thường vụ sao? Thế nào lại nằm trong tay của chủ tịch Lý?
- Vậy thì có sao? Chỉ cần bí thư Tiết tán thành, sợ rằng chủ tịch Nhâm còn phải giao các ban ngành khác cho chủ tịch Lý.
- Ôi, vậy thì chủ tịch Vương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
- Không như vậy thì thế nào? Cảm thấy chủ tịch Vương có thể tạo ra sóng gió gì sao? Tôi nghe nói chủ tịch Vương cho ra lời dị nghị về chủ tịch Lưu chỉ là muốn phát tiết bất mãn trong lòng, không ngờ người ta lại chẳng quan tâm.
Triệu Quốc Lương thấy hai người kia càng nói càng khó nghe thì chợt nhíu mày, hắn cất bước càng nặng nề và phát ra âm thanh khá lớn, tiếng giày da va vào nền đất vang lên những âm thanh cộp cộp.
- Chủ tịch Lý, đây chính là báo cáo tổng kết năm nay và tính toán năm sau của phòng tài chính, mời anh xem qua, sau đó cho ra ý kiến chỉ đạo.
Trưởng phòng tài chính La Hạo Sưởng tươi cười đứng lên khỏi ghế, sau đó đưa một phần báo cáo tổng kết công tác đến bàn làm việc của Lý Khang Lộ.
Lý Khang Lộ ngồi trên ghế lãnh đạo, hắn tiếp nhận văn kiện dùng ánh mắt không đếm xỉa nhìn qua vài lượt, sau đó thuận tay đặt lên bàn:
- Trưởng phòng La, những năm gần đây thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển kinh tế theo từng ngày, rất nhiều chỗ cần tiền, anh là trưởng phòng tài chính cũng không dễ dàng gì, mà tôi là phó chủ tịch chủ quản tài chính, cũng coi như công tác không dễ.
La Hạo Sưởng cười ha hả nói:
- Chủ tịch Lý, vẫn là ngài nói đến chỗ khó xử của tôi, nhà nghèo thì sẽ phát sinh tình huống ăn ngủ không yên, có đôi khi tôi cũng thật sự rất khốn khổ, áp lực rất lớn. Nhưng tôi vừa nghe nói chủ tịch Lý chủ quản tài chính thì bệnh mất ngủ chợt biến mất, không vì gì khác, chính là vì ngài là người nhìn xa trông rộng giỏi bày mưu định kế, tôi nghĩ rằng ngài sẽ giúp chúng tôi quản lý túi tiền của thành phố thật chặt, nên dùng sẽ dùng, không nên dùng sẽ không bao giờ chi ra, một đồng tiền cũng đừng hòng chạy thoát.
La Hạo Sưởng nói ra những lời tâng bốc có chút quá mức, vì trước nay quyền tài chính đều nằm trong tay lãnh đạo chủ chốt của khối chính quyền thành phố, cũng chưa đến lượt một vị phó chủ tịch chủ quản lên tiếng quyết đoán. Nhưng dù La Hạo Sưởng tỏ thái độ quá quắt như vậy thì Lý Khang Lộ vẫn cảm thấy rất hưởng thụ và thoải mái. Hắn thầm nghĩ La Hạo Sưởng này ngồi trên ghế trưởng phòng tài chính xem ra cũng có tài năng, chưa nói đến những thứ khác, người này có quan hệ thân thiết với bí thư Tiết Diệu Tiến, hơn nữa cũng cực kỳ thân thiết với chủ tịch Nhâm Xương Bình.