Bí Thư Trùng Sinh
Chương 443 : Cần hiệu quả rung núi dọa hổ
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
- Trưởng phòng La, những lời nói của anh thật sự quá cất nhắc tôi rồi, tôi tin tưởng dù là bất kỳ vị lãnh đạo nào nắm khối tài chính cũng có thể vận hành bình thường, phối hợp vận chuyển, nếu như anh mà để xảy ra vấn đề thì bí thư Tiết sẽ tha tội cho sao? Ha ha ha.
Lý Khang Lộ khẽ nở nụ cười, bộ dạng cực kỳ có khí độ của lãnh đạo.
- Điều này là đương nhiên, thế nhưng chủ tịch Lý, tôi cảm thấy là anh thì sẽ càng an tâm hơn. Khi tôi nghe nói có một vị cán bộ trẻ tuổi đến nhận chức phó chủ tịch thường vụ, tôi thật sự cảm thấy rất e ngại, chỉ sợ bị vị phó chủ tịch kia lăn qua lăn lại khổ sở, nếu thật sự là như vậy thì trách nhiệm của tôi là rất lớn.
- Anh thì có trách nhiệm gì chứ? Đừng nói bừa.
Lý Khang Lộ nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Trưởng phòng La, lát nữa tôi còn có một hội nghị quan trọng, nếu anh không còn chuyện gì thì chúng ta để lần sau hãy tiếp tục trò chuyện.
- Chủ tịch Lý, thật sự là có chuyện cần báo cáo với ngài.
- Là thế này, hai ngày qua khách sạn của phòng tài chính có mua được vài món ngon, muốn mời ngài qua nếm thử món cá Tiên. Ngài xem, tối hôm nay ngài có rãnh không?
La Hạo Sưởng khẽ xoa xoa bàn tay, hắn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lý Khang Lộ rồi nói.
Món ngon phát ra từ trong miệng của trưởng phòng La làm cho Lý Khang Lộ cảm thấy hiếu kỳ, hắn suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói:
- Đến chiều anh liên lạc với Tiểu Lôi nhé!
- Vâng! Chúng tôi sẽ xếp hàng chào mừng ngài.
La Hạo Sưởng thật sự đã quen với tính cách của Lý Khang Lộ, biết rõ chủ tịch Lý nói ra những lời như vậy thì sự việc đã xem như mười phần thành công.
Nếu đổi lại là vị phó chủ tịch nào khác chủ quản phòng tài chính thì La Hạo Sưởng cũng sẽ không tỏ ra nóng sốt như vậy. Nhưng Lý Khang Lộ là ái tướng của bí thư Tiết, tuy lần này không thể trở thành phó chủ tịch thường vụ thành phố, nhưng ai cũng biết đây chính là đối tượng được bí thư Tiết bồi dưỡng trọng điểm để làm người nối nghiệp.
Nếu có thể lôi kéo được phó chủ tịch Lý, như vậy dù là đối với La Hạo Sưởng hay với phòng tài chính cũng là một chuyên vui lớn, căn bản không có gì thiệt hại.
- Chủ tịch Lý, buổi tối tôi đến đón ngài.
La Hạo Sưởng vừa nói vừa đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Lý Khang Lộ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lý Khang Lộ nghe thấy như vậy thì khẽ nhíu mày, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói hai chữ "vào đi", sau đó ánh mắt mới khẽ nhìn ra cửa.
- Chủ tịch Lý!
Thư ký Lôi mở cửa có chút bối rối, hắn nhanh chóng đi vào phòng. Khi Lý Khang Lộ lên tiếng thì hắn mở miệng chào chủ tịch bằng giọng điệu khá dồn dập.
- Có chuyện gì?
Trương Hiểu Đông khẽ gật đầu mà không nói gì, hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, sau đó đưa tay mời Lý Khang Lộ.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình thì Triệu Quốc Lương cũng nhanh chóng đi vào với gương mặt tức giận. Hắn rót trà cho vương tử quân, sau đó dùng giọng tức giận không thôi nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi phòng lao động gọi điện thoại đến, nói rằng có một tổ kiểm tra trên tỉnh xuống khảo sát công tác của bọn họ, hỏi xem hai ngày nữa ngài có thời gian đến phòng lao động hay không?
Vương Tử Quân là lãnh đạo được phân công quản lý phòng lao động, ngày hôm qua trưởng phòng lao động đã đến mời Vương Tử Quân xuống thị sát kiểm tra công tác, nhưng bây giờ đối phương lại gọi điện thoại đến nói như thế, nếu nói trong sự kiện này không có cái gì đó thì thật sự là không thể tin được.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Quốc Lương, hắn thản nhiên nói:
- Người ta đã gọi điện thoại đến thì anh nói cho cục trưởng Hà của bọn họ biết, yêu cầu bọn họ tiếp đãi lãnh đạo cho tốt, hai ngày nữa tôi sẽ xống an ủi các đồng chí sau, sự việc như vậy đáng cho anh tỏ ra kích động vậy sao?
- Chủ tịch Vương, đám người phòng lao động làm như vậy rõ ràng là...
Gương mặt Triệu Quốc Lương đỏ bừng bừng, hắn trầm giọng nói.
- Bọn họ như thế nào? Chúng ta không cần phải lo.
Vương Tử Quân khẽ phất tay, sau đó hắn nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, anh thông báo cho phòng kiểm toán, nói sáng hôm nay tôi sẽ đến kiểm tra công tác.
Triệu Quốc Lương thật sự có chút không thoải mái nhưng cũng không dám cãi lời lãnh đạo, hắn lên tiếng đồng ý, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Không chờ Vương Tử Quân xuất phát thì Lưu Nham Phú đã tìm đến tận cửa, hắn đi vào cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đã quyết định thành thật công tác thêm một năm ở thành phố Đông Bộ này, anh cần gì phải cưỡng chế đưa tôi lên lò nướng?
- Cái gì là đưa lên lò nướng? Có lãnh đạo tìm anh nói chuyện rồi sao?
Vương Tử Quân đi ra trước bàn làm việc của mình, hắn cười ném cho Lưu Nham Phú một điếu thuốc, sau đó mời đối phương ngồi xuống ghế sa lông.
Lưu Nham Phú đến tất nhiên không phải là hỏi tội Vương Tử Quân, hắn vừa châm thuốc vừa nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Nhâm đã tìm gặp tôi, nói là sẽ gia tăng trọng trách cho tôi, đưa phòng tài chính cho tôi chủ trì phụ trách. Anh vừa đến nhưng có lẽ cũng hiểu rõ tình huống tài chính của thành phố, chính là khắp nơi đều há miệng chờ ăn, bây giờ ép tôi đến chống đỡ, không phải muốn lấy mạng tôi sao?
Lưu Nham Phú tuy ngoài miệng không ngừng kêu khổ nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện rõ tâm tình vào lúc này. Hắn là một quyền phó chủ tịch, khi mới đến thành phố Đông Bộ thì còn đầy nhiệt huyết, nhưng sau vài lần ngã đổ thì lưu lạc đến mức khó thể ngẩng đầu lên, bị phân công nắm phòng vệ sinh môi trường và phòng nghiên cứu chính sách, điều này làm hắn cảm thấy rất ngột ngạt.
Địa vị công tác của Lưu Nham Phú thật sự không còn gì, tuy hắn chỉ là cán bộ xuống tạm giữ chức nhưng như vậy cũng cực kỳ không thoải mái, có ai hy vọng mình chỉ bị xem là một vật bài trí cho vui?
Lưu Nham Phú biết được văn kiện của tỉnh ủy cũng không tính là muộn hơn so với Tiết Diệu Tiến, khi hắn nhìn thấy văn kiện kia thì người đầu tiên nghĩ đến chính là Vương Tử Quân, vị cán bộ thanh niên này thật sự làm cho hắn sinh ra mặc cảm.